Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 251: Truyền Tin

Một giây sau, thẻ vỡ thành bột phấn màu vàng, hóa thành Tứ Hành ký trên không trung.
“Ngày mùa oi bức, người người sầu muộn. Nhưng may mà ngươi được thiên địa chiều ý, được như ý nguyện.”
Không cần lo âu, chuyện đâu tự có đó... . Ân, là cây xăm thượng.
Chờ Giang Bắc Nhiên đọc xong, Tứ Hành ký hóa thành thẻ xăm lần nữa chui vào trong ống.
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên bắt đầu gieo quẻ thứ hai, thử xem nếu hắn không nói việc này cho hai vị cự đầu sẽ thế nào.
Lần quăng keo này vẫn thành công quăng ra quẻ âm dương.
Điểm đặc biệt đúng là lợi hại a, quả nhiên lúc bói thông thuận hơn trước nhiều.
Giang Bắc Nhiên lá thăm màu vàng nổi bồng bềnh giữa không trung, tụng niệm.
"Như ý, như ý, thuận tâm ý ta."
Cũng như vừa rồi, thẻ lần nữa tan thành bột vàng, hóa thành một dòng chữ trên không trung.
Đón gió đội mưa mà đi, thân như phi yến. Dùng bùn loãng trát tường, cuối cùng bùn vẫn hoàn bùn.
Ừ... Trăm ngàn kế sách, cuối cùng khó thành, là xăm xấu... .
Đọc xong, Giang Bắc Nhiên đã rõ nếu lần này hắn không nói ngay sẽ khéo quá thành vụn, khiến mọi chuyện càng thêm phiền phức.
Một thăm thượng, một thăm hạ.
Dựa theo nội dung của thăm, hắn cũng biết mình nên chọn thế nào rồi.
Theo mạch suy dần rõ ràng, Giang Bắc Nhiên cảm thấy trực tiếp nói tin này cho hai vị cự đầu cũng rất tốt, có thể khiến hai vị cự đầu, nhất là Ân Giang Hồng bỏ đi suy nghĩ hắn che giấu năng lực.
Chứng tỏ hắn một khi làm được tuyệt không kéo dài, về sau hắn làm không được cũng không phải từ chối khéo.
Ân... Cứ quyết định như vậy đi.
Nhìn Như Ý Thiêm Đồng trong tay, Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, hắn cảm thấy sau này cuộc sống của mình lại có thêm một tầng bảo hộ nữa rồi.
"Ò ó o o ! ".
Hừng đông, dưới tiếng gáy thanh minh của gà trống, Khổng Thiên Thiên mơ mơ màng màng đưa tay sờ sờ bên cạnh, trong miệng nỉ non hô:
"Sư tỷ... Sư tỷ... Ôm một cái... Hả? Sư tỷ... ?"
"Đừng kêu nữa, nhanh rời giường."
Nghe tiếng kêu của Mộc Dao, Khổng Thiên Thiên đang nằm trên giường gian nan mở mắt.
Nàng nhìn Mộc Dao đã trang điểm xong, dụi dụi con mắt rồi nói:
"Sư tỷ, sao hôm nay ngươi dậy sớm vậy?"
Mộc Đao đeo khăn che mặt lên, quay đầu nói với Khổng Thiên Thiên:
"Đương nhiên là để làm chính sự a. Ta thấy Giang Bắc Nhiên kia làm việc chẳng ra hồn tí nào. Hôm qua phí hết cả ngày ở quán rượu, hôm nay chúng ta đừng để ý tới hắn nữa, tự mình điều tra.”
"A?"
Khổng Thiên Thiên ngồi dậy:
“Vậy không tốt lắm, tiên sinh nói chúng ta không được đơn độc hành động."
Nghe Khổng Thiên Thiên nói thế, gân xanh lập tức nổi trên trán Mộc Dao.
"Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh, suốt ngày cứ tiên sinh, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép gọi hắn là tiên sinh!"
Khổng Thiên Thiên bị Mộc Dao mắng tới co rút người ôm hai chân:
"Vậy chúng ta đi đâu tra a?"
"Trước đi xung quanh hỏi thăm đi, nhanh rời giường, chuẩn bị làm việc."
"A !"
Khổng Thiên Thiên gật đầu, rời khỏi giường bắt đầu mặc quần áo, rửa mặt.
Khổng Thiên Thiên đang dùng dây đỏ buộc tóc, nhìn Mộc Dao trong gương đồng hỏi:
"Sư tỷ, vậy chúng ta ra ngoài có cần nói tiên sinh biết không? Bằng không hắn tìm không thấy chúng ta sẽ gấp lắm."
"Để lại cho hắn một tờ giấy là được."
"Nhưng ta cảm thấy không nên đi riêng thì tốt hơn, tiên sinh hắn... Ai nha nha nha."
Mộc Dao nhéo mặt Khổng Thiên Thiên, hừ một tiếng, Khổng Thiên Thiên méo miệng hô:
"Ta sai rồi."
Mộc Dao buông tay ra, hầm hừ nói:
"Thật sự hối hận vì dẫn ngươi theo, bây giờ trong mắt ngươi cũng chỉ có mỗi Giang Bắc Nhiên, còn có sư tỷ này sao!"
"Có có có, trong mắt ta sư tỷ đương nhiên là lớn nhất."
"Hừ, vậy ngươi mau thu thập đi, hôm nay chúng ta phải đi rất nhiều nơi."
“Vâng ! ".
Không đến thời gian một chén trà, Khổng Thiên Thiên bị Mộc Dao thúc giục đã rửa mặt xong, cùng nhau đi ra ngoài, nhưng vừa mở cửa phòng, Mộc Dao đã ngây ngẩn cả người.
"Ngươi, ngươi... Sao ngươi lại ở đây?"
Mộc Dao nhìn Giang Bắc Nhiên đứng ở trước mặt nàng mà hỏi.
"Chờ các ngươi rời giường."
Giang Bắc Nhiên đáp.
Mộc Dao không hiểu sao lại cảm thấy như bị thua lần nữa, nàng hít sâu một hơi, sau đó đứng thẳng người, ưỡn ngực nói:
"Hôm nay chúng ta tự mình ra ngoài điều tra, ta và Thiên Thiên một tổ, ban đêm tụ họp tại khách sạn."
Khổng Thiên Thiên nghe xong vừa tính mở miệng nói gì đó đã bị Mộc Dao hung hăng trừng cho ngậm mồm lại.
"Không cần, Hoàng bang ta đã điều tra rõ ràng , chờ ngươi rời giường, sẽ cho người truyền tin cho cha ngươi, nói hắn biết một tiếng."
Mặc dù những gì Giang Bắc Nhiên nói Mộc Dao đều hiểu, nhưng nghe xong nàng vẫn không khỏi có chút ngơ ngác.
Hơn nửa ngày Mộc Dao mới phản ứng lại:
"Đừng... Chớ có nói bậy, hôm qua rõ ràng ngươi đâu có làm gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận