Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 344: Lại Phải Rời Nhà Đi Xa

Nhưng bây giờ, nếu Giang Bắc Nhiên không cần rời khỏi tông, vẫn là đệ tử Quy Tâm tông như cũ thì làm hoàng đế thật sự là chuyện tốt.
"Được!"
Quan Thập An vỗ tay một cái:
"Ta biết Lục hiền đệ là người hiểu rõ đại nghĩa, nếu thế thì tốt quá rồi.” Về phần Giang Bắc Nhiên, giờ phút này tâm tình của hắn trừ mệt mỏi chỉ còn mệt mỏi, bất lực vô cùng.
Cho dù hắn ở thế giới này cũng được một thời gian thì hắn vẫn không hiểu được tam quan của những người ở đây, thật không hợp lẽ thường mà.
Ban đêm, Lục Dận xin mời Quan Thập An ở lại ăn cơm, mà Giang Bắc Nhiên đã sớm đi ra thu thập hành trang.
Trở lại phía sau núi, Giang Bắc Nhiên ngồi dưỡng tâm trong trận vẫn còn chút chưa chấp nhận được. Bất quá hắn hiểu một chuyện, đó là mấy ngày kế tiếp dù hắn làm hoàng đế cả nước không coi ra gì hay hoàng đế Quan Thập An không coi ra gì thì đây vẫn là chuyện vô cùng quan trọng.
"Ai..."
Lúc này, Giang Bắc Nhiên đột nhiên thở dài. Lúc xuống núi, Giang Bắc Nhiên đã nhìn thấy không ít chuyện, cũng hiểu nỗi khổ của đại đa số dân chúng.
Bây giờ xem ra, dù chính phái có hành hiệp trượng nghĩa nhưng căn bản không hiểu rõ thế đạo hiện tại đã hỏng tới đây rồi. Dưới tình huống này, hành hiệp trượng nghĩa chỉ trị ngọn không trị góc, muốn tất cả dân chúng đều được ăn no, sống tốt, cần phải giải quyết gốc rễ của vấn đề.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Giang Bắc Nhiên cảm thấy, những người tu luyện này thật sự không rõ sao? Có lẽ không phải như thế, chỉ là họ không thích bị quản thúc, nếu là triều đình quá lớn, họ làm việc ngược lại bị bó tay bó chân, như vậy sẽ khó chịu thế nào chứ?
Hiện tại người tu luyện là sự tồn tại trên cả pháp luật, đen trắng đều do bọn họ định đoạt, người bình thường trắng trợn cướp đoạt dân nữ, đó chính là trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nhưng bọn hắn trắng trợn cướp đoạt dân nữ, chính là giúp người ta.
Loại chuyện này Giang Bắc Nhiên dã thấy không ít rồi.
"Nếu hoàng đế có thể cải thiện những chuyện này... . vậy không nên lãng phí?” Kỳ thật Giang Bắc Nhiên từng dựng một kế hoạch khổng lồ, vốn hắn muốn mượn Quy Tâm tông để thực hiện nhưng chưa làm hắn đã làm hoàng đế, cơ mà ngược lại lại tốt hơn để triển khai kế hoạch này.
Từ khi triệt để dung nhập vào thế giới huyền huyễn này, Giang Bắc Nhiên phát hiện Huyền Long đại lục cũng không phải chỉ có quyết đấu giành thiên hạ đệ nhất, còn có củi gạo dầu muối nữa.
Cao thủ cũng phải ăn cơm, cao thủ phải kiếm tiền.
Khai tông lập phái, dựng bang hưng giáo chẳng phải là để có được nhiều tài nguyên hơn sao.
Đơn giản mà nói thì dù là cao thủ cũng phải kiếm tiền, nhưng các kiếm tiền của họ thật sự quá thô bạo, phương thức cũng quá đơn thuần.
Là người đến từ thế giới 21, những thứ Giang Bắc Nhiên làm rất nhiều.
Ví dụ lần đầu tiên xem luận võ, Giang Bắc Nhiên cảm thấy thay vì để người ta xem miễn phí, sao không bán vé nhỉ?
Thực sự quá lãng phí!
Cũng như Quan Thập An nói, yêu cầu về hoàng đế của hắn chỉ có một, đừng để dân chúng chết đói là được, vì tông môn của họ còn cần chiêu mộ đệ tử. Nếu dân chúng chết sạch, tông môn như họ kiếm đâu ra đệ tử đây?
Về phần dân chúng sống tốt hay không, liên quan gì tới họ.
Mà Giang Bắc Nhiên ngồi lên vị trí này, tự nhiên cũng muốn đạt được tiêu chuẩn thấp nhất, mà bây giờ, hắn lại muốn mọi chuyện thú vị hơn.
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ xong thì đứng lên duỗi lưng một cái.
Quả nhiên làm người vĩnh viễn không biết ngày mai sẽ thế nào. Nhớ kỹ khi còn bé, từng có thầy nói đoán mệnh, bảo hắn có mệnh hoàng đế a.
Hắc... Đoán rất chuẩn.
Nghĩ đến ngày mai phải cùng Quan Thập An xuất phát tới hoàng cung, Giang Bắc Nhiên liền tới Đinh Lan thủy tạ một chuyến.
"Đông đông đông."
"Tới đây !"
Tiểu Đóa đang quét sân chạy tới mở cửa.
"A, Giang sư ca?"
Tiểu Đóa có chút ngạc nhiên hô, vì bình thường Giang Bắc Nhiên rất ít tới buổi tối.
Thi Phượng Lan đang ngẩn người trong chính sảnh vừa nghe mấy chữ Giang sư ca lập tức chạy ra.
"Tiểu Bắc Nhiên ! xế chiều hôm nay sao ngươi không đến!"
Giang Bắc Nhiên đóng cửa lại, đáp:
"Gặp chút chuyện."
"Được rồi a, mau vào chơi, mau vào chơi."
Thi Phượng Lan lôi kéo cánh ta Giang Bắc Nhiên.
"Hôm nay không chơi nữa, ta tới là muốn nói với ngươi một tiếng, ngày mai ta phải đi một chuyến xa nhà."
"A !"
Miệng Thi Phượng Lan há rộng:
"Lại phải xa nhà a. Lần này đi làm gì, có cần giữ bí mật nữa không!"
"A, lần này không cần giữ bí mật, ta muốn đi làm hoàng đế."
"A, làm hoàng đế hả."
Thi Phượng Lan nói xong thì sững sờ:
"A? Làm hoàng đế! ? Nghĩa là sao?"
"Ý trên mặt chữ, ngày mai ta đăng cơ, làm tân hoàng của Thịnh quốc."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận