Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 520: Chuyện Ở Làng Chài (2)

"Cứ vậy mãi đến mùa đông, mọi người đã sớm không còn lương thực. Tuy đói bụng vẫn tới nhà tiểu thương cầu nguyện. Vì muốn càng thêm thành kính, mỗi lần cầu nguyện xong, tiểu thương sẽ cho chúng ta ăn chút bột phấn. Hắn nói đây là tiên dược, ăn vào là có thể trường thọ khỏe mạnh."
"Chúng ta không chút hoài nghi, lập tức nghe theo, đồng thời ăn xong cũng phát hiện mình không đói nữa. Thậm chí ngay cả tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều."
"Kể từ đó, không ai thèm đi đánh cá, cũng không ai trồng trọt. Mỗi ngày người cả thôn chỉ biết cầu nguyện và ăn bột phấn. Thẳng đến có một ngày, tiểu thương kia đột nhiên lấy mấy con côn trùng buồn nôn ra, nói đây là Đại Tiên ban ân, chỉ có ăn côn trùng mới có thể trở thành tín đồ thành tín nhất."
"Câu nói này đã kích thích tất cả, mọi người tranh nhau chen lấn ăn côn trùng. Trong đó cũng bao gồm ta cùng nương tử của ta... Nhưng vào lúc chúng ta tưởng thần tích sẽ giáng lâm lên người mình thì Tam thúc đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân quỷ dị vặn vẹo."
"Mọi người cực kỳ sợ, tiểu thương lại nói chúng ta biết, đó là vì Tam thúc không đủ thành tâm nên bị Đại Tiên trừng phạt, chỉ có ngươi không có bị trừng phạt, đến cuối cùng mới có thể vinh đăng cực lạc, hưởng thụ vinh hoa phú quý mãi mãi."
"Không ai hoài nghi cả, thôn dân còn sống đều nghĩ bản thân đã thông qua được khảo nghiệm của Đại Tiên mà ăn mừng, căn bản không có người quan tâm tới thi thểv."
"Nhưng mọi người không ngờ là, cái chết của Tam thúc chỉ là vừa mới bắt đầu. Đêm hôm ấy, càng nhiều người chết vô cùng quỷ dị, có người không ngừng hô nóng chạy ra biển rồi không trở về nữa. Có người không ngừng hô khát, liên tục uống nước, bể bụng mà chết. Có người bị ngứa, liều mạng cào cấu thân thể, cuối cùng cào nát da cũng không dừng lại..."
"Nương tử của ta cũng điên rồi... Nàng vừa hô lạnh vừa dội nước sôi nóng hổi lên người, ta muốn ngăn lại nhưng sức lực của nàng bỗng mạnh khỏe vô cùng, ta không ngăn được."
"Cuối cùng, nương tử của ta bị nước sôi tươi sống dội chết. Trước khi chết, nàng nhìn chòng chọc vào ta, như đang hỏi ta vì sao không cứu nàng... Ta ôm thi thể nàng khóc rất lâu, mãi đến thấy con côn trùng màu đỏ chui ra khỏi cơ thể nàng. Ta biết nó, nó là côn trùng tiểu thương cho chúng ta ăn..."
Nghe đến đó, Giang Bắc Nhiên biết những thôn dân này khẳng định là bị gieo đủ loại sâu độc, trở thành vật thí nghiệm của tiểu thương kia.
Còn các hành động trước đó, hẳn là để thu thập thông tin ngư dân, chuẩn bị tạo lên một tín ngưỡng cho mọi người.
"Sau đó thì sao?"
Giang Bắc Nhiên nhìn thanh niên đột nhiên lâm vào trầm mặc mà hỏi.
"Ta không chết..."
Thanh niên nói nhỏ một câu:
"Toàn thôn chỉ có ta không chết, lúc này tiểu thương kia đi tới. Hắn mỉm cười chúc mừng ta thông qua khảo nghiệm của Đại Tiên, trở thành tín đồ chân thành."
"Cái đậu xanh cả nhà mày! Ta gắt gao nắm chặt tay tiểu thương kia, hỏi hắn tại sao lại hại chết mọi người! Vì sao!"
"Tiểu thương nghe xong, sắc mặt thay đổi, hắn nắm tóc nhấc ta lên, biểu tình vặn vẹo ta chưa từng thấy bao giờ gọi ta là sâu kiến này! Có thể được Đại Tiên chọn trúng là vinh hạnh của ta! Ta hẳn là cao hứng mới đúng, mau cười cho hắn! Mau lên!"
"Ta không cười, hắn lấy ngón tay rạch mặt ta, vẽ ra một nụ cười.” "Dạng này hắn đã thấy nhiều, hiện tại hắn sẽ dẫn ta đi gặp Đại Tiên. Tiểu thương nói xong liền kéo ta tới dưới đất nhà hắn. Cho tới bây giờ ta chưa từng biết trong thôn lại có một chỗ như vậy, khắp nơi đều là trứng sâu. Sau đó ta bị cột vào trên một cái giá, tiếp sau đó... thì ta không nhớ nữa.” "Ngươi còn nhớ rõ hắn đã dẫn ngươi tới đâu không?” "Phòng của hắn."
"Dẫn ta tới đó đi."
Thanh niên gật đầu, đi tới một căn phòng nhỏ. Giang Bắc Nhiên lặng lẽ ngoắc Mạnh Tư Bội rồi đi theo cùng.
"Đây là phòng mọi người giúp hắn xây, ta bị hắn kéo tới phía dưới."
"Phía dưới?"
Giang Bắc Nhiên ngồi xổm người xuống, gõ hai lần lên sàn nhà, phát hiện không có gì dị thường thì ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên:
"Ngươi biết cửa ra vào ở đâu không?"
Thanh niên lắc đầu:
"Ta cũng không biết... Nhoáng cái ta đã tới đó.” Nhoáng một cái?
Giang Bắc Nhiên như đã hiểu rõ, nhìn một vòng xung quanh.
Loạn Tinh Trận à... Rất có bản lãnh.
Giang Bắc Nhiên gật đầu, đi đến bên một cái bình hoa, đánh giá một phen.
"Bình đối với Thiên Xung tinh, xông đi nam, đạo đến bắc, thuận lúc chuyển động là tâm..."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì xoay bình, tiếp đó hắn tới trước thư án, nhìn nghiên mực một cái rồi tự nhủ:
"Nghiên mực đối với Thiên Nhuế tinh, nhuế đi bắc, hoa nở nam, nghịch lúc là chim..."
Cứ vậy, Giang Bắc Nhiên xem xét toàn bộ căn nhà. Trong lúc Mạnh Tư Bội đang kỳ quái, không biết hắn làm gì thì đột nhiên cảm thấy cảnh sắc xung quanh biến đổi không gian trở nên xa lạ vô cùng.
Ọe...
Tuy Mạnh Tư Bội đã thường không ít sóng to gió lớn nhưng vẫn bị không gian trước mắt này làm cho buồn nôn.
"Tiền bối, đây là đâu?"
Mạnh Tư Bội có chút bối rối hỏi.
Bấy giờ, Giang Bắc Nhiên không trả lời, vì hắn phát hiện trong trận này có thứ hắn luôn muốn có.
Kết giới tự thân...
Loại trận pháp này có thể mở ra một không gian thuộc về riêng người bày trận, ngoại giới không cách nào cảm nhận được, đây là ‘phòng an toàn’ tốt nhất mà Giang Bắc Nhiên muốn có.
Đáng tiếc thời gian cấp bách, Giang Bắc Nhiên không có thời gian, vì hắn biết, khi hắn vào kết giới, chủ nhân của nó cũng cảm giác được hắn.
Trước khi phá trận, Giang Bắc Nhiên quay đầu đánh giá Mạnh Tư Bội một chút.
Nếu nơi này đã có gì phòng thủ được, chứng tỏ người bày trận không ngờ sẽ có người tìm ra được nơi này. Không phải hắn tự tin, mà là trận pháp này cực kỳ khó phá giải. Có thể nói đây là nơi khó tìm nhất trong chướng khí.
Vì trận nhãn đầu tiên đã bị phá. Theo tư duy bình thường mà nói, người bày trận nhất định sẽ tập trung vào trận nhãn thứ hai, nơi phòng ngự mạnh nhất cũng là nơi đó.
Vậy cô nàng ngốc này đánh bậy đánh bạ lại tìm được trận nhãn thứ hai.
Chẳng lẽ đúng là người ngốc có phúc của người ngốc? Không thể a.
Nếu đứa ngốc này chỉ tìm trận nhãn thứ nhất, Giang Bắc Nhiên còn có thể nghĩ vận khí nàng tốt, nhưng tới bây giờ thì không còn là vấn đề về vận khí nữa.
Hẳn nàng cũng là thể chất đặc thù gì nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận