Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 795: Vật Thật Vẫn Tốt Hơn

"Được, chờ đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đọc tiếp.
Thấy Giang Bắc Nhiên quan tâm ghi chép của mình như thế, không hiểu sao Thi Gia Mộ bỗng cảm thấy khẩn trương như bị sư phụ kiểm tra việc học.
Giang Bắc Nhiên xem tới tận chương cuối mới khép lại, gật đầu nói:
"Không tệ, vượt qua cả mong muốn ta dành cho ngươi.” Thi Gia Mộ nghe xong thì có chút xúc động:
"Cái gì gọi là vượt qua mong muốn dành cho ta a. Đại thúc a, mong muốn của ngươi với ta thấp vậy hả?"
"Ngươi ngay cả người cũng chưa từng giết, đương nhiên ta khó lòng mà yên tâm với ngươi. Bất quá sự thật chứng minh, đầu óc của ngươi vẫn xem như đủ dùng."
"Thôi đi, ngươi nói cứ như ngươi từng giết người qua rồi ý.” Thi Gia Mộ không phục.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười:
"Đương nhiên từng giết người rồi."
Nhận được đáp án ngoài ý muốn này, Thi Gia Mộ rõ ràng có phần sửng sốt, nàng cảm thấy tuy tính tình đại thúc có chút cổ quái nhưng vẫn xem như người vật vô hại, không dính dáng tới mấy chuyện giết người gì đó.
Sau một hồi khá lâu, Thi Gia Mộ mới cố giả bộ trấn định hỏi:
"Từng giết mấy người?"
"Không nhớ rõ."
"Hừ... Khoác lác."
Thấy Giang Bắc Nhiên chỉ cười chứ không phản bác mình, không biết sao Thi Gia Mộ bỗng có chút bối rối.
Qua một hồi lâu, Thi Gia Mộ lại hỏi dò:
"Đại thúc... Ngươi, ngươi thật sự đã giết rất nhiều người sao?"
"Đúng vậy."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Vì..... vì sao a?"
Lần này Giang Bắc Nhiên không trực tiếp trả lời mà nhìn Thi Gia Mộ hỏi:
"Ngươi từng ra ngoài xông xáo chưa?"
"Đương nhiên rồi!"
Thi Gia Mộ tự tin gật đầu:
"Ta đi qua rất nhiều nơi, từng thắng rất nhiều cường giả."
"Vậy ngươi có nghĩa vì sao tới bây giờ ngươi chưa từng giết người không?"
"Vì sao?"
Thi Gia Mộ xoay tròn mắt:
"Vì sao là vì sao, trừng trị chúng một chút là được rồi. Với lại dù có giết người đi nữa cũng không cần ta quản, có người trong tộc ta quản rồi.”."
"Đúng rồi, vấn đề ở đây."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười:
"Ngươi cho rằng hết thảy những gì ngươi có bây giờ đều là của ngươi tự tay đạt được. Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, những chuyện phiền toái nhất và những chuyện ngươi không muốn làm, chẳng phải đã có người làm hết cho ngươi rồi à?"
"Cái này..."
Thi Gia Mộ im lặng, Giang Bắc Nhiên nói không sai, dù nàng thường xuyên ra ngoài xông xáo, cũng từng giao thủ với rất nhiều người nhưng họ đều biết thân phận của nàng, cho nên người dám hạ tử thủ không có mấy người.
Mặt khác, vì tài nguyên trong nhà phong phú, cho nên nhiều khi nàng chỉ cần tìm người trong tộc hỏi chút là rất nhiều vấn đề đã được giải quyết dễ dàng.
Nhìn Thi Gia Mộ suy nghĩ, Giang Bắc Nhiên trả lại quyền sổ cho nàng.
"Vì ngươi có chỗ dựa nên có lựa chọn, nhưng với đại đa số những người khác mà nói, có những việc không phải không muốn là có thể không làm."
"Đại thúc..."
Nghe tới đây, Thi Gia Mộ bỗng cảm Giang Bắc Nhiên Giang Bắc Nhiên lẻ loi một mình dường như có chút đáng thương.
"Làm sao? Ngươi cho rằng ta đang bán thảm hả? Ý của ta là, chờ ngươi vào tới Kim Đỉnh đảo rồi, rất nhiều chuyện không phải ngươi không muốn làm là có thể không làm, chuẩn bị tâm lý sớm chút vẫn tốt hơn, đừng để tới lúc đó không quả quyết, kéo mọi người cùng ngươi chịu chết."
Thi Gia Mộ hít sâu một hơi, nhận ra tầm quan trọng của việc này thì nhẹ gật đầu.
"Biết, ta sẽ chú ý."
"A mẹ ơi, ô ô mộc ô..."
"Ăn hết cơm rồi nói chuyện."
Giang Bắc Nhiên nhìn Thi Phương Lan ngồi đầy thịt gà cay vào miệng thì cau mày nói.
"Nha..."
Thi Phượng Lan dùng sức nuốt đồ ăn xuống rồi hô:
"Gà cay này ăn thật ngon a, so với mấy món trước đó thì ngon hơn nhiều. Tiểu Bắc Nhiên, ngươi bỏ gì vào trong đó vậy?"
"Ta tìm được một quả ớt nên muốn làm thử."
"Ăn ngon ghê đó, về sau... A! Yêu Yêu Nhi! Ngươi chừa chút cho ta chứ!"
Thi Phượng Lan vừa khen Tiểu Bắc Nhiên hai câu, cúi đầu đã thấy Thi Gia Mộ ăn hết phân nửa đĩa gà cay.
Nghe được tiếng la của tiểu di mụ, Thi Gia Mộ không hề dừng đũa, ngược lại còn dung tốc độ nhanh hơn để gắp đồ ăn.
"A!"
Thi Phượng Lan kêu thảm một tiếng, một bên nắm tay Giang Bắc Nhiên, một bên chỉ Thi Gia Mộ hô:
"Tiểu Bắc Nhiên! Ngươi nhìn nàng! Ngươi nhìn nàng đi!"
Giang Bắc Nhiên đang xem địa đồ Kim Đỉnh đảo, không quay đầu lại nói:
"Trong nồi còn, tự đi múc đi."
"Được rồi!"
Thi Phượng Lan vừa reo hò một tiếng đã thấy Thi Gia Mộ bưng nồi sắt đi ra.
"Yêu Yêu Nhi! Ngươi chừa cho ta một chút!"
Trong lúc hai nữ truy đuổi nhau, Giang Bắc Nhiên đang xem địa đồ Kim Đỉnh đảo không khỏi thở dài.
So với tranh đoạt thiên tài địa bảo ở Bích Tiêu hội, hắn càng hứng thú với chính Kim Đỉnh đảo hơn, hoặc nói là đại trận bao bọc Kim Đỉnh đảo.
Dưới tình huống có nhiều bảo vật như thế, nó vẫn bình an vô sự Huyền Long đại lục 30 năm, đủ để chứng minh dù là người mạnh nhất đương thời cũng khó mà phá vỡ đại trận này.
Đây là khái niệm gì?
Vô địch a.
Giang Bắc Nhiên ngạc nhiên, không biết rốt cục là trận pháp gì mà mạnh đến thế. Nếu hắn học được cách bày loại trận pháp này, có phải sẽ trở nên vô địch thiên hạ không?
Đáng tiếc, ngày bình thường Kim Đỉnh đảo không mở ra, chỉ có vào lúc Bích Tiêu hội tổ chức, đệ tử các đại gia tộc mới được vào.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng hiểu, bảo vật chỉ xứng với cường giả, ngay cả đến gần người bình thường cũng không đủ tư cách. Người ta khinh, không cho ngươi ‘chơi cùng’ a.
Hiện tại, Giang Bắc Nhiên không thể quan sát Kim Đỉnh đảo ở khoảng cách gần, chỉ có thể nhìn địa đồ cho đã nghiền, hy vọng từ đó có thể phân tích được một hai.
Nhưng sự thật cũng chứng minh, chỉ xem hình không cách nào chân chính thỏa mãn được, vật thật vẫn tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận