Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 242: Triều Đình

Trong đại sảnh tráng lệ của Ngọc Khang trang, bang chủ Thẩm Lăng Vạn của Hoàng bang đi vào một cánh cửa ngầm.
Dọc theo thang đá tới mật thất phía dưới, hắn thấy một người áo đen đứng đối diện tủ sách xoay lưng về phía mình.
"Ngươi có thể đổi tư thế không, lần nào tới cũng giả bộ cao thủ, ta nhìn tới phát chán rồi.”
Người áo đen nghe xong thì cười một tiếng:
"Tiết Khâu, ngươi ngày càng không coi ai ra gì, ta là thượng cấp của ngươi đó! Ngươi dám nói với ta như vậy?"
"Ai, chỉ nói chuyện chút thôi mà. Nếu ngươi thấy khó chịu mà một đao đâm chết ta cũng được, dù sao ta sống cũng mệt rồi."
Người áo đen nghe xong thì thở dài một hơi, quay đầu lại nói:
"Ta nói ngươi này, không thể phối hợp với ta một lần à? Lần nào gặp ngươi cũng phải tức giận!"
"Ngươi ngại gì chút tức giận này? Mỗi ngày ta đều tức giận đây này.”
"Ngươi còn tức giận! ? Ngươi có biết không, nhiệm vụ lần này của ngươi mà hỏng sẽ có bao nhiêu người muốn mạng ngươi?”
"Cứ để bọn họ tới đi, lão tử vẫn là câu nói kia, đã sớm sống tới mệt mỏi rồi."
"Ngươi!"
Thấy hăm dọa không được, người áo đen chỉ có thể lạt mềm buộc chặt:
"Triều đình cũng biết ngươi mệt, cũng biết ngươi khổ, nhưng chẳng phải ai cũng thế à. Vì lật đổ hai phe chính ma này mà cố gắng hết sức. Thắng lợi đã sắp tới tay, ngươi không thể mặc kệ được.”
"Ta mặc kệ! ?"
Tiết Khâu chỉ mình rồi rống lên một câu:
"Ngươi có biết lão tử đã mất ba Đại Huyền Sư trong nhiệm vụ lần này không! Là ma Đại Huyền Sư không tiếc mạng đó! Ngươi có bản lĩnh thì tự mà tìm đi? Còn nói ta mặc kệ! ?"
"Ngươi đừng kích động, ta biết ngươi rất khó, cũng biết ngươi rất ưu tú, nhưng nhiệm vụ đã thất bại, đây là cơ hội mà chúng ta vất vả lắm mới có được."
"Cũng đâu phải ta để nhiệm vụ thất bại, tự nhiên ở đâu ra một đệ tử Luyện Khí cảnh chịu một chưởng của Đại Huyền Sư mà không chết. Sao có thể đổ tội chúng ta chứ, đây là ông trời không muốn chúng ta thành công, ngươi hiểu chưa?"
"Ai, chuyện này thật tà môn, ta cũng nghi có phải trong chúng ta có nội ứng không, bằng không sao lại vô lý như vậy.”
"Vậy ngươi điều tra ra ai là nội ứng không?"
"Điều tra ra thì ta còn đợi ngươi tới hưng sư vấn tội làm gì. Ai, lần này gặp hạn lớn rồi, cấp trên cũng đang rất loạn."
"Gặp phải chuyện này ai mà kiên nhẫn cho được nữa."
Tiết Khâu vừa nói vừa móc một cái tẩu thuốc làm từ Tử Trúc ra nhóm lửa.
Tiết Khâu rít một hơi rồi đưa tẩy thuốc cho nam tử mặc hắc bào.
"Ta không hút."
Nam tử mặc hắc bào lắc đầu nói.
"Ai nha, rít một ngụm đi, thuốc xịn, là Túc Sương."
"Ặc, bây giờ ngươi còn có tâm tư hút thuốc."
Nam tử mặc hắc bào nói xong thì rít một ngươi.
"Hô ! ".
Nam tử mặc hắc bào phun một làn khói ra, đợi tỉnh táo lại một chút thì hỏi:
"Hoàng bang ngươi sao thế, gần đây ngày càng thái bình? Không phải đã kêu ngươi cố mà giày vò sao?"
"Giày vò cái rắm!"
Tiết Khâu phun một ngụm nước bọt:
"Lần trước không phải lão tử đã báo cáo rồi à, Tam công tử Huyết Viêm giáo tới địa bàn lão tử, còn tới chỗ tìm chúng ta tạo thêm phiền phức, ta nơi dám loạn động nữa?"
"Không phải Hoạt Sát cung đã nói sẽ giúp ngươi xử lý hắn à."
"Xử lý cái rắm! Hoạt Sát cung này đúng là có giúp, còn phát Hỏa Sát lệnh. Chỉ là sát thủ Kim Bài tới cái nào chết cái đó, đến giờ vẫn chưa làm nên trò trống gì, chứng tỏ có người che chở hắn.”
"Cộng với thái độ Huyết Viêm giáo mập mờ không rõ. Dù sao chúng ta cũng vừa thất bại ở Anh Kiệt Hội, không thể kiếm thêm chuyện nữa. Mà tiểu tử kia càng khoa trương hơn, diệt mấy cứ điểm của ta rồi, thật con mẹ nó ! Cũng không biết đến cùng Lệ Thương Thiên muốn làm gì, chẳng lẽ lại phái con trai hắn đến hù à?"
"Ai, được rồi, việc này ta đã biết, trở về ta sẽ tìm người xử lý giúp ngươi."
Nói xong, nam tử mặc hắc bào trả tẩu hút lại lại cho Tiết Khâu.
Tiết Khâu cầm tẩu thuốc, hung ác hút một hơi rồi phun ra một làn khói:
"Lần nào ngươi cũng nói giúp ta xử lý, kết quả chẳng phải để ta đi chùi đít giùm! Việc này thật con mẹ nó ta hết cách rồi, đến cùng lúc nào ta mới được quay về?”
"Kiên trì kiên trì, rất nhanh thôi."
"Lại mẹ nó kiên trì, kiên trì, ban đầu ngươi phía lão tử làm mật thám trong ma giáo chỉ nói làm ba năm, kết quả thì sao! ? Ba năm lại ba năm, ba năm lại ba năm! Lão tử thật con mẹ nó năm đó chỉ là chân chạy vặt trong ma giáo, hiện tại đã thành bang chủ, ngươi còn kêu ta kiên nhẫn! Có phải muốn ta chết trong ma giáo luôn không?”
"Ai nha, mọi người đều cực khổ mà. Ngươi cũng đừng hung hăng oán trách, ngươi tưởng ta thì sướng lắm à?”
"Ai, hiện tại triều đình đang tính làm sao?”
"Chuẩn bị liên hệ với Vịnh Châu, xem thử có hợp tác được không.”
"Hừ, đám người ở Vịnh Châu thì giúp được gì? Hợp tác xong cấp trên chắc còn toàn mạng với đám người đó?”
"Này không phải do không còn cách nào khác sao. Yên tâm đi, cấp trên sẽ không mặc người chém giết đâu. Họ dám hợp tác cùng Vịnh Châu sẽ chuẩn bị kỹ. Tóm lại ngươi cứ quản lý Hoàng bang cho tốt, đến lúc đó sẽ được trọng dụng.”
"Ai, con mẹ nó lại là câu này, lão tử nghe mà phát bực, còn chuyện gì khác không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận