Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 602: Tán Tu Thiên Mã (1)

Bấy giờ, đám tán tu Thiên Mã này lập tức mạnh dạn hơn.
Bày trận bói toán, một mực tìm kiếm cho bằng được.
Dù sao Lâm gia nổi danh nhất chính là Càn Khôn Thuật, cho nên dù đám tán tu Thiên Mã này biết nữ nhân Lâm gia trốn ở một không gian khác, một khi không có cứu viện Lâm gia tới gây phiền phức, nữ nhân kia đảm bảo chỉ có thể trốn tránh, không thể làm gì thêm.
Vì thế, cái họ cần là dùng Càn Khôn Thuật tìm ra chỗ nữ nhân kia trốn. Đáng tiếc người biết loại huyền nghệ đẳng cấp như Càn Khôn Thuật không nhiều, tinh thông lại càng ít, trong lúc nhất thời đám tán tu này thật sự không biết nên tìm ai giúp đỡ.
Thế là mọi chuyện chững lại, họ chỉ có thể tiếp tục gắt gao bao vây Ngũ Lý câu, nửa bước không rời. Vừa tìm cửa vào bí cảnh vừa tìm Càn Khôn sư.
Mà hôm nay, hai người vừa đến đã phá vỡ sự cân bằng này, vì người phụ trách cảnh giới Bàn Thạch phát hiện có một nữ nhân cầm lệnh bài y đúc lệnh bài của nữ nhân Lâm gia.
Vì cái gọi là thà giết lầm chớ buông tha, một người Lâm gia tìm tới đây, chứng tỏ đối phương đã phát hiện gì đó rồi.
Thật phiền...
Lúc này Thanh Phong thật sự rất hối hận. Nếu khi ấy hắn không nổi lòng tham muốn một mình nuốt gọn bí cảnh Ngũ Lý mà nói, có lẽ bọn hắn cũng không rơi vào tuyệt cảnh thế này.
Nếu tìm được bí cảnh, coi như đợt này họ không thua thiệt, nhưng tìm đã lâu vậy rồi vẫn chẳng có tung tích gì.
Chuyện không công đắc tội gia tộc to lớn này khiến họ khó chịu còn hơn nuốt phải ruồi.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, bọn hắn trừ gắng gượng tiếp tục thì không còn cách nào khác, tiếp tục tìm kiếm cửa vào bí cảnh và chú ý người Lâm gia là hai chuyện không thể dừng lại, bằng không họ liền xong đời.
Sau khi phát hiện Lâm Du Nhạn đến, Thanh Phong cảm thấy có lẽ chỉ một người mất tích cũng chẳng khiến Lâm gia để ý, nhưng nếu hai người mất tích thì khác.
Cho nên Thanh Phong cảm thấy chỉ cần nàng không có phát hiện sẽ thả nàng đi.
Tuy thấy Lâm Du Nhạn quay người rời đi nhưng cuối cùng Thanh Phong vẫn quyết định phát động mê trận, trước vây nàng ở đây cái đã.
Không còn có cách, vừa rồi Lâm Du Nhạn cầm lệnh bài đi quanh Ngũ Lý câu một vòng như thế, có trời mới biết nàng có phát hiện được gì chăng.
Thanh Phong không dám đánh cược, vạn nhất thua, mọi người ở đây sẽ phải chôn cùng hắn.
"Thanh Phong, đến cùng có động thủ không?"
Bàn Thạch hỏi lại.
"Ngươi để ta suy nghĩ đã!"
Thanh Phong có chút căm tức hô.
Hiện tại hắn vẫn còn ôm một chút tâm lý may mắn, dù sao hiện tại họ chỉ đắc tội người của Lâm gia chứ không giết người, nói không chừng lúc truy cứu họ vẫn còn cơ hội sống sót.
Nhưng nếu giết người, vậy thành tử thù rồi.
Vào lúc Bàn Thạch đang lo lắng, một nữ nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thanh Phong.
"Không lẽ ngươi cảm thấy mọi chuyện đã tới nước này mà người Lâm gia còn có thể buông tha cho chúng ta?"
Nhìn nữ nhân bên cạnh, Thanh Phong nắm chặt nắm đấm nói:
"Bây giờ không tìm được bí cảnh, giết người Lâm gia với chúng ta mà nói chỉ có con đường chết! ?"
Nữ nhân vuốt ve tấm lưng của Thanh Phong, dùng ngữ khí an ủi:
"Ngươi nhìn đi, nhiều ngày như vậy mà người Lâm gia vẫn chưa tìm tới cửa, chứng tỏ những đại gia tộc này không lợi hại như lời đồn. Chỉ cần chúng ta giết hai người họ rồi xử lý sạch sẽ, ai có thể tìm ra chúng ta chứ?"
"Nhưng... ".
Thanh Phong nói xong thì từ từ buông lỏng nắm đấm, vì hắn biết Đông Sương nói đúng, hiện tại họ chỉ còn con đường này.
Giết người diệt khẩu.
"Ai..."
Thanh Phong thở dài một hơi rồi gật đầu:
"Được rồi a, làm như ngươi nói."
Bàn Thạch nghe xong thì lập tức gật đầu:
"Được, vậy ta đi đây."
"Chờ một chút!"
Ngay tại Bàn Thạch muốn xuất thủ lúc, Thanh Phong đột nhiên hô.
"Thế nào?"
Bàn Thạch quay đầu lại hỏi nói.
"Vẫn để ta đi cho, thử xem có thể môi được tin tức gì từ nàng không, tránh sau này bị Lâm gia tìm ra sơ hở, mà lại... Nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể dụ nữ nhân lúc trước ra."
Bàn Thạch nghe xong thì hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu nói:
"Vẫn là ngươi có đầu óc, vậy ngươi đi đi."
Thanh Phong nhìn Đông Sương ở phía sau gật gật đầu rồi nhảy lên, tới trước mặt Lâm Du Nhạn.
Lúc này, toàn bộ tinh thần Lâm Du Nhạn dùng để đề phòng, một khắc khi biết mình bước vào mê trận, nàng hiểu rõ bản thân đã gặp phiền toái.
Vận khởi tâm pháp, Lâm Du Nhạn nghiêm túc nhìn chằm chằm người trước mặt.
Thanh Phong chắp tay với Lâm Du Nhạn, mở miệng nói:
"Tại hạ là đệ tử Vũ Tấn của Xích Nhật tông, ở đây phụ trách chăm sóc đại trận, trong lúc vô tình mạo phạm đến vị cô nương này, xin thứ tội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận