Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 615: Ăn Hàng (2)

Lâm Thi Uẩn vốn đã chảy nước bọt, nàng không thèm khách khí nữa, trực tiếp nhận đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Đây... Đây...
Lâm Thi Uẩn trừng lớn hai mắt, đại não hoàn toàn bị hai chữ "mỹ vị" lắp đầy.
Vừa rồi khi Giang Bắc Nhiên bỏ đường vào, Lâm Thi Uẩn còn thấy có chút kỳ quái, hiện tại nếm thử mới biết mọi vị hòa hợp vô cùng hoàn hảo.
Lần đầu nếm thử tương ớt đậu rộng khiến Lâm Thi Uẩn kinh diễm không gì sánh được, nàng cảm thấy nếu dùng món này trộn với cơm không ăn sẽ tuyệt lắm.
"Ăn ngon! Ăn quá ngon! Thứ này tên gì vậy?”
Hai mắt Lâm Thi Uẩn sáng lên hỏi.
"Thịt hầm, bưng qua đó ăn đi, ăn với cơm sẽ càng ngon hơn."
"Được được được."
Lâm Thi Uẩn liên tục gật đầu, bưng một nồi thịt hầm ngồi xổm bên cạnh bàn nhỏ ăn ngấu nghiến.
Lâm Thi Uẩn vừa tính xúc cơm thì bỗng cảm nhận được một cỗ sát khí đáng sợ.
"Cô cô, ăn ngon nhưng cũng đừng ăn vụng a ! ".
Nhìn nụ cười có chút vặn vẹo của chất nữ, Lâm Thi Uẩn hiểu được hàm nghĩa trong câu nói đó, bấy giờ mới nhỏ giọng bảo đảm:
"Yên tâm, cô cô sao lại đoạt tình lang của ngươi, thấy ngươi hạnh phúc là cô cô vui rồi."
Lúc này Lâm Du Nhạn mới khôi phục dáng vẻ tươi cười bình thường, đặt cái bát trước mặt cô cô:
"Ta biết cô cô hiểu ta nhất mà."
"Đó là đương nhiên."
Lâm Thi Uẩn nói xong lập tức cầm lấy bát cơm, gắp thêm khối thịt hầm cùng lùa vào miệng.
"Đây... Đây là mỹ vị cỡ nào chứ hả! ?"
Lúc này Lâm Thi Uẩn chỉ cảm thấy sơn hào mỹ vị mình từng ăn lúc trước khó ăn tới cỡ nào, sao bằng được nồi thịt hầm trước mặt.
Dưới sự điều khiển của vị giá, Lâm Thi Uẩn không ngừng lùa đồ ăn, chỉ một chốc thịt hầm và cơm đã hết sạch.
"Ai nha."
Phát hiện mình có chút thất thố, Lâm Thi Uẩn xấu hổ cười một tiếng, có chút ngượng ngùng mắt nhìn chất nữ nhà mình.
Lâm Du Nhạn mỉm cười lắc đầu, bưng mặt trả lời:
"Không sao, cô cô ăn no bụng thì tốt, sẽ không tranh cái khác với ta.”
Nghe chất nữ nói câu nào cũng mang hàm nghĩ, Lâm Thi Uẩn cũng hiểu nàng ấy yêu thảm tiểu tử kia rồi.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên lại bưng một dĩa lạt tử kê tới, đặt xuống rồi nhìn Lâm Thi Uẩn:
"Nếu ngươi thích ăn cay thì chắc cũng thích món này.”
Mùi thơm của dĩa lạt tử kê khiến Lâm Thi Uẩn muốn dừng cũng không được, khiến nàng bỗng cảm thấy Giang Bắc Nhiên như đang phát sáng vậy.
Nhưng không đợi nàng nhìn rõ ánh sáng này đã cảm giác mắt bị che bởi một cỗ sát khí.
"Cô cô, đồ ăn ở trên bàn, ngài nhìn đi đâu vậy?”
….
"Cái này ăn ngon, cái này ăn ngon, cái này cũng ngon!"
Bàn nhỏ trước, Lâm Thi Uẩn hung hăng càn quét thức ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chất mỉm cười.
Bình dấm chua này dễ đỏ ghê.....
Dù thân là Huyền Vương nhưng Lâm Thi Uẩn thật sự có chút sợ tiểu chất nữ này của mình. Dù sao cỗ sát khí của con bé có thể khiến nàng vô cùng ngạt thở.
Lần này để xem Nhị ca làm sao đây..... A.
"Nếm thử món này đi."
Lâm Thi Uẩn nhìn món mới trên bàn, không ngừng nuốt nước bọt, vừa ăn vừa hỏi:
"Đây đều món ăn của Thịnh quốc sao?”
"Không phải."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu.
"Vậy chứ từ đâu?"
Lâm Thi Uẩn hỏi tiếp.
"Ngươi thích ăn là tốt rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi tới chỗ bếp lò.
Lâm Thi Uẩn đã quen Giang Bắc Nhiên thích làm mấy trò thần thần bí bí chỉ đành lắc đầu, tiếp tục vùi đầu ăn.
Biết Lâm Thi Uẩn thích ăn hàng, suốt một tháng sau đó, Giang Bắc Nhiên dễ dàng dùng thức ăn thuyết phục được vị Lâm gia đại tiểu thư, hiện tại đã rời khỏi Kỳ quốc.
Thật không dễ dàng gì...
Lúc đi qua biên giới Kỳ quốc, Giang Bắc Nhiên nhịn không được thầm cảm khái một câu.
Theo tốc độ bình thường mà nói, lúc đầu chỉ nửa ngày là hắn rời khỏi Kỳ quốc được rồi, nhưng vì nhiệm vụ không ngừng bị phát động nên hắn chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ, kết quả ròng rã một tháng trời mới rời khỏi Kỳ quốc được.
Muốn tới Chu quốc gần nhất, Giang Bắc Nhiên cần đi qua một dãy núi liên miên.
Ra khỏi quốc cảnh Kỳ quốc, Giang Bắc Nhiên không cần đi bộ nữa, hắn lấy Quyển Vân Đồng thổi ra một đóa tường vân, dẫn theo hai nữ nhân cùng ngồi lên.
Lúc này, Lâm Thi Uẩn đã hiểu cái gì gọi là không nên hỏi thì đừng hỏi, cho nên dù khó hiểu vì sao Giang Bắc Nhiên bay được nhưng nàng vẫn im lặng.
Giá vân đóa bay vào giữa không trung, Giang Bắc Nhiên tại hệ thống "Hướng dẫn" bên dưới từ từ hướng phía Chu quốc bay đi.
"Ầm ầm..."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ sao hôm nay hệ thống an tĩnh vậy thì phía dưới truyền tới rung động dữ dội.
"Là địa chấn sao?"
Lâm Thi Uẩn cũng nghe được âm thanh này bèn thò đầu ra nhìn xuống dưới mắt, phát hiện từng tòa núi cao nguy nga đang kịch liệt đung đưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận