Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 354: Chuyện Xưa Của Mộc Dao

Nhìn ra được trên đường hai người cũng không vui sướng gì.
Ân Giang Hồng chỉ có thể thở dài. Dù sao hắn làm cha, hiểu rõ tính tình Mộc Dao, trừ hắn và đại ca ra, nàng không để ai vào mắt cả.
Nhưng Ân Giang Hồng tin, thứ như tình cảm chỉ cần dùng nhiều thời gian bồi dưỡng là có thể nở hoa kết trái.
Lần trước vì thời gian quá ngắn, lần này trực tiếp ném Mộc Dao vào cung để nàng và Giang Bắc Nhiên sớm chiều ở chung, Ân Giang Hồng tin Giang Bắc Nhiên nhất định sẽ phát hiện chỗ tốt của nữ nhi nhà mình.
Cho nên, Ân Giang Hồng nghe xong thì trực tiếp lắc đầu:
"Khoan nói Cửu Nhật muốn thế nào, ngươi cảm thấy Quan Thập An sẽ đồng ý sao? Không phải chỉ riêng hoàng đế không thể giao vào tay người tu luyện thôi đâu.” Ai...
Mắt thấy hi vọng cuối cùng không còn, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể gật đầu:
"Đã thế, trẫm tuân theo an bài của Ân giáo chủ."
Thấy Giang Bắc Nhiên nhanh chóng chịu thua, Mộc Dao vội hô:
"Cha lớn ! Dao nhi cam đoan sẽ không gây họa nữa, ngài đừng không cần Dao nhi mà ! cha lớn ! ".
"Bớt giả bộ đi! Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi! Để ngươi bên ngoài, ngươi lại làm mấy chuyện hoang đường gì đó nữa. Lần này nếu bản tôn không bào bớt tính tình của ngươi. Chỉ sợ lần sau ngươi đâm một lỗ trên trời mất! Đứng vững cho ta!” "Ngô..."
Mộc Dao khôi phục thế đứng, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất.
Ai... Ngay cả cha mình cũng không giải quyết, nữ nhi như ngươi còn tiền đồ gì nữa chứ!
Bất quá lần này Ân Giang Hồng nói nghiêm khắc như thế, hẳn là vì chuyện Mộc Dao bị bắt cóc trước kia. Sau khi nàng về chắc cũng bị Ân Giang Hồng giáo huấn không ít.
Biết không thể thay đổi được gì, Giang Bắc Nhiên nhìn Mộc Dao rồi nhìn Ân Giang Hồng:
"Không biết Ân giáo chủ muốn trẫm an bài Mộc tiểu thư thế nào?"
Ân Giang Hồng tùy ý vung tay:
"Tùy tiện cho nàng làm một nữ quan là được, chủ yếu để nàng theo ngươi học hỏi nhiều hơn."
Mộc Dao nghe xong thì ủy khuất trên mặt càng thêm rõ ràng, nhưng nàng không dám phản đối, chỉ có thể không ngừng cắn môi.
Nữ quan a...
Nữ quan nghe thì êm tai nhưng chủ yếu là phụ trách quản lý, huấn luyện tiểu cung nữ vừa vào cung. Đương nhiên, hầu hạ thành viên hoàng thất mới là công việc chính của nàng.
Quá thảm rồi...
Giáo chủ ma giáo phụ thân đưa nữ nhi vào cung là cung nữ, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường.
Giang Bắc Nhiên cảm thấy hẳn chuyện của Mộc Dao có thể viết thành sách rồi.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang nghĩ nên an bài Mộc Dao thế nào thì Ân Giang Hồng đột nhiên vỗ vai hắn:
"Được rồi, ngươi đi với ta một chuyến."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, thuận thế đi theo Ân Giang Hồng ra ngoài.
Chờ hai người rời đi, Mộc Dao ủy khuất ngồi xổm xuống.
Lần này sao cha lớn lại nhẫn tâm như vậy chứ...
Ân Giang Hồng và Giang Bắc Nhiên ra ngoài rồi, hắn mới nói:
"Bắc Nhiên a, ta biết trong mắt ngươi Mộc Dao ngang bướng không chịu nổi, nhưng nếu như ngươi có thể dùng chút thời gian tìm hiểu sẽ phát hiện đáng vẻ chân thật của nàng.” Con mẹ nó... Đang muốn dụ dỗ ta?
Ân Giang Hồng tự nhiên không biết Giang Bắc Nhiên đang thầm mắng mình, vẫn tự nói như cũ.
"Khi còn bé Mộc Dao rất khổ, trong thôn có ôn dịch, mỗi ngày đều có người chết, nhưng vì huyện lệnh nơi đó giấu giếm không báo nên mãi không ai đến cứu bọn họ."
Chuyện này Giang Bắc Nhiên từng gặp qua rất nhiều, trong thời đại thiếu vệ sinh và điều kiện chữa bệnh như hiện tại. Hàng năm người chết vì ôn dịch rất nhiều, thậm chí so với chết đói còn nhiều hơn.
"Mộc Dao vì thể chất tốt bẩm sinh nên khi người nhà nàng nhiễm ôn dịch hết thì chỉ có mỗi nàng còn khỏe. Vì thế một mình nàng phải chăm sóc cả nhà, cơ mà một đứa nhỏ như nàng làm sao chống đỡ được lâu.” "Ngày đầu tiên, đệ đệ của nàng chết, là nàng tự tay chôn. Ngày thứ hai mẹ nàng chết, là nàng tự tay chôn. Mãi tới khi giáo chúng ta tìm tới, cả nhà tám người nay chỉ còn mình nàng.” "Khi vừa tới giáo, một thời gian dài nàng không nói không khóc, nhưng việc gì cũng cướp làm, người trong giáo người đều rất yêu thương nàng, bao gồm cả ta, cho nên về sau ta đã thu nàng làm nghĩa nữ."
"Thiên phú Mộc Dao rất tốt, rất nhanh đã trở thành người nổi bật nhất trong số đệ tử đồng lứa. Đồng thời, nàng cũng ngày càng nhiều, cho rằng người nhà nàng chết đều vì triều đình không hỗ trợ. Sở dĩ triều đình không hỗ trợ vì đang lo chuyện bị chính phái chèn ép."
"Đến tận đằng sau, chỉ cần nàng thấy đệ tử chính phía đều chẳng bày ra sắc mặt tốt, nhưng kỳ thật nàng là một hài tử tốt, người trong giáo đều rất thích nàng."
Câu này khiến Giang Bắc Nhiên ngược lại đồng cảm.
Vì lúc trước Khổng Thiên Thiên từng nói với hắn, bình thường Mộc Dao đối với nàng rất tốt, vì Khổng Thiên Thiên cùi trỏ hướng ra ngoài nên Mộc Dao mới thường tức giận.
Thở dài một hơi, Ân Giang Hồng nhìn Giang Bắc Nhiên, chân thành nói:
"Sở dĩ giao nàng cho ngươi là vì mối hận của nàng với chính phái đã quá mù quáng, thường xuyên làm ra mấy chuyện xúc động. Thậm chí... Được rồi, không nhắc tới nữa, có một số việc giáo ta không quản được nàng, nhưng thân là đệ tử chính phái, ngươi nhất định có thể, Mộc Dao là người rất trọng yếu với, trông cậy vào ngươi."
Từ đâu mà ngài có lòng tin với ta như vậy chứ.....
Nhưng đối mặt với Ân Giang Hồng chân thành, Giang Bắc Nhiên cũng dùng lẽ mà đáp:
“Vãn bối sẽ cố gắng hết sức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận