Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 887: Cầu Người

Lúc này, Lục Dương Vũ ở bên cạnh nói với hai người còn lại:
"Ngồi xuống, ngồi xuống từ từ đàm luận, ta đi lấy chút rượu."
Ngồi vào bàn xong, Thận Thiên Hoa nhìn Giang Bắc Nhiên ở phía đối diện rồi mở miệng nói:
"Từ lần trước từ biệt cùng đại sư, ta vẫn luôn nghĩ cách để hợp tác cùng những người khác, gom cổ tịch lại thành một phần hoàn chỉnh trước. Nhưng ta quá ngây thơ rồi, họ không chỉ không chịu hợp tác với ta, ngược lại còn thiếu chút nữa vì bản cổ tịch trong tay ta mà giết ta. Nếu không phải ta có kế hoạch hậu kỳ thì chỉ sợ chẳng còn mạng mà về.”
'Cho nên, vẫn là không hợp tác được ư?' Nghe thấy đối phương muốn hạ sát thủ, Giang Bắc Nhiên liền biết không có cách nào hợp tác nữa. Bây giờ Thận Thiên Hoa đã là chim sợ cành cong, tuyệt đối không thể nào hợp tác với họ nữa.
Cho nên hiện tại cách để Thận Thiên Hoa lấy được tất cả các phần của cổ tịch chỉ có một.
Đó chính là cướp đoạt!
"Ta nói này, hiện tại ngươi nói chuyện chuyện với ta đừng có giấu một nửa chứ? Vừa rồi sao không nghe ngươi nói ngươi kém chút nữa là mất mạng?"
Lục Dương Vũ ôm vò rượu trở về, nhìn Thận Thiên Hoa và hỏi.
Thận Thiên Hoa nghe xong mới đáp:
"Chuyện mất mặt ta không muốn nói hai lần, không phải vừa rồi ngươi cũng nghe rồi à."
"Được, xem như ngươi có lý."
Lục Dương Vũ bỏ vò rượu lên trên bàn, vừa rót vừa nói:
"Mấy người kia thật sự rất tuyệt, mua bán không ra nhân nhượng, vừa ra tay đã muốn giết người thì thật sự có chút quá mức a."
"Còn không phải ỷ vào tông môn nhà mình lợi hại ư, làm việc hoành hành bá đạo đã quen."
Thận Thiên Hoa oán than.
"Ngươi nói là Tuyệt Địa điện hay Thế Tôn cốc?"
“Cả hai!"
Lục Dương Vũ nghe xong thì cười ha hả:
"Xem ra đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu đến cùng là ai muốn hạ sát thủ với ngươi. Lão đệ, càng sống càng dốt a."
Nghe Lục Dương Vũ nói xong, Thận Thiên Hoa cả giận:
"Ta nói ngươi này, đến cùng là ngươi đến để cười ta hay tới để giúp ta nghĩ kế vậy."
"Trước cười ngươi xong sẽ giúp ngươi nghĩ kế sau. Không chậm trễ, không chậm trễ thời gian đâu."
Lục Dương Vũ nói xong thì rót cho Giang Bắc Nhiên một chén rượu, sau đó mới hỏi:
"Giang đại sư, ngài thấy xử lý việc này như thế nào mới tốt?"
Thấy Thận Thiên Hoa nhìn về phía mình, Giang Bắc Nhiên lập tức mở miệng nói:
"Nói cho ta nghe về những người sở hữu số cổ tịch còn lại đi, cụ thể một chút."
Thấy đại sư hình như đã chịu nghĩ kế giúp mình, Thận Thiên Hoa lập tức kích động:
"Hồi đại sư, hiện tại có ba người nắm giữ các bản của cổ tịch, người thứ nhất là khách khanh của Tuyệt Địa điện, thứ hai là đệ tử nội môn của Thế Tôn cốc, còn một người còn lại hẳn là tán tu."
Ý thức được Giang Bắc Nhiên hẳn chưa từng nghe qua mấy tông môn này, Lục Dương Vũ vừa rót rượu vừa bổ sung.
"Tuyệt Địa điện là tông môn nằm ở Kỳ quốc. Tông chủ là người tu luyện Huyền Tôn cảnh. Thế Tôn cốc là tông môn nằm ở Kê quốc, bất quá tông chủ chỉ là Huyền Tông. Sở dĩ ta biết hai tông môn này là vì trong tông của họ có rất nhiều Trận Pháp sư cao phẩm, thay vì nói là tông môn thì càng giống hội huyền nghệ hơn, nhưng cũng vì thế, chỗ dựa của tông môn này không ít, cho nên mới có thể sừng sững không ngã."
"Liên lụy thật nhiều a..."
Giang Bắc Nhiên nhận ra được đây là tranh chấp ‘quốc tế’, chỗ dựa của họ không ai kém ai, Giang Bắc Nhiên cảm thấy chuyện này ngày càng phiền toái.
Hắn cảm thấy gần đây hắn còn không ít chuyện cần xử lý, vốn chẳng muốn xen vào nữa nhưng nghĩ tới khả năng cao trong cuốn cổ tịch kia có trận pháp thì Giang Bắc Nhiên lại nhìn về phía Thận Thiên Hoa.
"Không biết Thiên Hoa đại sư được tông môn nào chống lưng?"
Không đợi Thận Thiên Hoa mở miệng nói, Lục Dương Vũ ở bên cạnh đã thay hắn trả lời:
"Hắn vốn là khách khanh của Thăng Dương tông nhưng sau đó hắn rời khỏi tông, tự nhận tán tu, bằng không trước đây ít năm cáu kỉnh thối lui ra khỏi, về sau vẫn là tán tu thân phận, bằng không cũng không tới mức tới tìm ta nương tựa.”
Nghe Lục Dương Vũ nói ra chuyện của mình, Thận Thiên Hoa vốn tính mắng hắn hai câu nhưng thấy Giang đại sư ngồi ở đối diện thì quyết định giải quyết chuyện chính trước rồi mới nói sau.
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên mới nhìn về phía Thận Thiên Hoa:
"Ta tin ngươi đã rõ, nếu đàm phán không được, hợp tác đã là chuyện không thể nào nên ngươi mới nhờ ta nghĩ cách, là muốn ta dạy ngươi cách đoạn những bản cổ tịch trong tay mấy người kia sao?"
"Đại sư anh minh."
Thận Thiên Hoa không che giấu gì, trực tiếp chắp tay nói.
"Vậy vì sao ngươi không trực tiếp thông qua Lục quán chủ, tìm kiếm sự hỗ trợ từ Thi gia mà tới tìm ta?"
Từ vừa rồi miêu tả mà nói, tông môn ba người khác đều không có Huyền Thánh tọa trấn, dùng Thi gia dọa họ, nói không chừng muốn thu hồi mấy bản kia cũng chẳng cao.
"Cái này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận