Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 312: Thiên Vũ

"Động đất á! Chạy mau a!"
"Tiểu Trâu! Mau tới chỗ mẹ!"
"Đều lúc này ngươi còn thu thập châu báu gì nữa! Chạy mau đi!"
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tập Nguyên trấn sôi trào lên, tất cả người dân đều chạy một mạch ra ngoài. Kỳ thật bọn hắn cũng không biết nên chạy đi đâu, chỉ biết nếu ở lại khẳng định sẽ chết.
Trong lúc dân trong trấn tranh nhau chen lấn chạy đi thì chấn động đã biến mất.
Ba người Ngô Thanh Sách liếc nhìn nhau, cùng cảm thấy chấn động lần này khẳng định liên quan tới sư huynh, sư phụ. Bằng không nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ, sư huynh vừa rời đi, địa chấn đã xảy ra.
Diệp Phàm cũng từ trong mắt ba vị tiên sinh như đọc được gì đó.
Chẳng lẽ trận động đất này liên quan tới tiên nhân?
Ở nói xa, Giang Bắc Nhiên lắc lắc tay phải, nhìn cái hố lớn dưới chân.
Hình như dùng sức hơi quá a.....
Sau khi phát hiện dùng sức bóp không nát cái vòng tay, Giang Bắc Nhiên quyết định dùng cách hung ác hơn.
Được rồi, giải quyết được vấn đề là được.
Giờ phút này, vòng tay bị Giang Bắc Nhiên đập một quyền đã biến thành bột phấn, theo gió tản đi. Thanh âm ban đầu là cầu xin cuối cùng thành uy hiếp cũng chẳng còn.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức mạnh.
Giang Bắc Nhiên nhận được thông báo thì trong lòng an ổn hơn không ít. Mặc kệ Huyền Tông trong vòng tay chửi rủa độc ác thế nào cũng chẳng khiến Giang Bắc Nhiên lung lay.
Chỉ cần hệ thống nói hắn biết hắn nên, chứng tỏ việc đó đa phần không sai.
Hả? Nhanh như vậy đã có người đến sao?
Cảm giác được một cỗ khí tức ngày càng gần mình, trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên đã biến mất tại chỗ.
Một lát sau, mấy vị chấp sự của tứ đại gia tộc cũng nhao nhao đi tới cái hố Giang Bắc Nhiên vừa tạo ra, khắp khuôn mặt đều là vẻ không thể tin.
Chấp sự của Diệp gia nhảy xuống cái hố chừng trăm mét kia rồi hỏi:
"Các ngươi có cảm giác được huyền khí ba động không?"
Mấy chấp sự của gia tộc lớn khác nhao nhao lắc đầu, ngay sau đó nhao nhao lộ ra vẻ khiếp sợ.
Có người tạo thành một cái hố sâu như thế, bọn hắn có thể hiểu được nhưng muốn tạo ra cái hố thế này cần một lượng huyền khí rất lớn, sau cùng sẽ để lại ba động của huyền khí.
Nhưng họ lại hoàn toàn không cảm nhận được dao động của huyền khí. Dưới tình huống này, chứng tỏ người kia không vận dụng huyền khí đã có thể đánh ra một cái hố to thế này.
Nhưng sao lại như thế chứ!?
Sở dĩ người tu luyện mạnh hơn so với người bình thường là vì họ có thể vận dụng huyền khí để phát động chiêu thức thay vì chỉ dùng nhục thể.
Với tình huống khác thường này, mấy chấp sự nhao nhao rút lui, trở về tìm lão gia nhà mình bẩm báo.
Giờ Tuất, một đám đệ tử Diệp phủ đang ngồi dùng cơm thì một vị đường huynh của Diệp Phàm lặng lẽ nói:
"Này, các ngươi có nghe về chuyện địa chấn buổi chiều không?” "Nghe rồi, rất nhiều người ra ngoài xem đấy."
"Ta cũng nghe nói, hình như có ai đó đánh ra một cái hộ to sâu trăm mét."
Trăm mét sâu!?
Nghe được ba chữ này, Diệp Phàm đang dùng cơm không khỏi khẽ giật mình, vì ba vị tiên sinh đã giải thích nên hắn không rời thôn đi xem cái hố to kia, cho nên lúc này khi nghe được mấy chữ sâu trăm mét thì lập tức xác định được là do tiên nhân làm.
Quá lợi hại...
"Ai, các ngươi nói xem, phải là dạng cường giả có tu vi gì mới một kích đánh ra một hố to như thế?"
"Đại Huyền Sư?"
"Ta cảm thấy không đúng, ít nhất cũng phải là Huyền Linh!"
"Ừm! Ta cũng thấy là Huyền Linh."
Trong lòng đám thiếu niên chưa trải sự đời này, Huyền Linh đã là cường giả cực lợi hại mà rất nhiều người dù cả đời cũng không đạt được.
… Phong châu, trên Hồi Nhạn phong tại Quy Tâm tông.
Trong đại hội giao lưu Lam Tâm đường và Thủy Kính đường tổ chức mỗi lần một tuần.
"Oa! Tử Câm tỷ lại thắng rồi!"
"Tử Câm tỷ lợi hại quá!"
"Liễu sư tỷ! ! ! !"
...
Trong tiếng hoan hô của Phương Thu Dao và ba tỷ muội Ngu gia, Thạch Hòa của Lam Tâm đường che ngực đứng chắp tay với Liễu Tử Câm:
"Cam bái hạ phong, kiếm pháp của ngày càng lăng lệ."
Liễu Tử Câm nghe xong thì thu hồi kiếm, chắp tay với Thạch Hòa:
"Đa tạ."
Trên khán đài, Vu Mạn Văn nhìn Liễu Tử Câm vui vẻ gật đầu.
Là đệ tử mới nhập môn được một năm, trên đại hội luận bàn có thể đứng trong top 50 có thể nói là tương đói xuất sắc.
Đợi đến khi Liễu Tử Câm rời khỏi võ đài, Trương Hạc Khanh quay đầu nói với Vu Mạn Văn:
"Kiếm pháp của Tử Câm so với lần tranh tài trước cứ như hai người vậy, trong kiếm pháp... tựa hồ có bóng đáng Vu hộ pháp ngươi a."
Vu Mạn Văn nghe xong thì mỉm cười:
"Trương đường chủ cũng thấy à. Không sai, gần đây ta có chỉ giáo nha đầu này về kiếm pháp."
"Ai !"
Trương Hạc Khanh khoát tay:
"Có chỗ nào mà khó thấy đâu. Trên thế gian này, có thể phát huy Thiên Vũ tốt như thế cũng chỉ có mỗi Vu hộ pháp ngươi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận