Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 851: Ký Ức Kỳ Lạ (4)

Sau khi biết được khả năng của Tiểu Thất, Giang Bắc Nhiên cũng thả lỏng hơn một chút.
Vừa rồi hắn chỉ dùng một thành tinh thần lực thăm dò một chút, bây giờ nhìn lại...
'Hẳn có thể dùng ba thành nhỉ.' Trong nháy mắt khi Giang Bắc Nhiên tăng cường tinh thần lực, Tiểu Thất bỗng cảm thấy sự đau đớn đã đỡ đi rất nhiều. Sắc mặt vốn khó coi cũng dần hài hòa hơn.
Mà phía bên Giang Bắc Nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, vì hắn phát hiện sau khi bản thân dùng tinh thần lực bảo vệ Tiểu Thất xong, trong não cũng dần xuất hiện trí nhớ không thuộc về hắn.
'Ai! Đừng mà, nhắm tới ta làm gì vậy? Ta vô phúc tiêu thụ đãi ngộ của nhân vật chính a!’ Nhưng mặc kệ Giang Bắc Nhiên kháng cự thế nào đi nữa thì vẫn có không ít ký ức hiện lên trong đầu hắn. Giang Bắc Nhiên thấy được vô số người mặc trang phục kỳ dị, trên bầu trời có một khối băng đang cháy?
Ký ức rất vụn vặt, dường như là chuyện của cả đời người. Theo Giang Bắc Nhiên thấy, người này hẳn là rất mạnh, mạnh đến mức có thể muốn đi tới đâu cũng tới được.
"Ngươi thật sự nghĩ mình có thể bảo vệ được mảnh đại lục này sao?"
Lúc này, lại một đoạn ký ức xuất hiện trong não Giang Bắc Nhiên, trước mặt là một nam tử tay nâng cự kiếm chỉ về phía hắn. Ánh mắt của hắn vô cùng phức tạp, hai điểm phẫn nộ, ba phần không bỏ, bốn phần thống khổ... Tám phần vận mệnh trêu người!
Phảng phất chỉ trong một ánh mắt, Giang Bắc Nhiên đã có thể xác định được chủ nhân hồi ức và nam tử tóc đỏ có chuyện cũ khó nói rõ.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang chuẩn bị hóng chuyện tiếp thì hồi ức lại im bặt và dừng lại.
"Vương đại ca? Vương đại ca! ?"
Nghe tiếng kêu lo lắng của Tiểu Thất, Giang Bắc Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía hắn và nói:
"Thế nào?"
Thấy Vương đại ca vô sự, lúc này Tiểu Thất mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng thầm mắng bản thân, sao lại để Vương đại ca lâm vào tình cảnh nguy hiểm chứ?
"Đa tạ Vương đại ca xuất thủ cứu giúp! Bằng không chỉ sợ vừa rồi ta đã trực tiếp hôn mê."
Tiểu Thất trịnh trọng nói cảm tạ.
"Không cần đa lễ, ngươi thế nào rồi?"
Trong lúc hỏi, Giang Bắc Nhiên nghĩ tới ký ức vừa rồi thì cũng như Tiểu Thất, không nhớ được gì. Chỉ dư lại mỗi ánh mắt phức tạp của nam tử áo đỏ và câu nói cuối cùng kia...
"Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể bảo vệ được mảnh đại lục này sao?"
Nhưng rất nhanh, câu nói này cùng ánh mắt của nam tử tóc đỏ cũng biến mất, Giang Bắc Nhiên không nhớ được gì nữa.
‘Đậu má, cái quỷ gì đây.’ Chỉ có một lúc mà Giang Bắc Nhiên chỉ còn nhớ mối ký ức thuộc về mình, còn lại thì chẳng nhớ nổi gì nữa.
'Được rồi, quên đi cũng tốt, loại đãi ngộ nhân vật chính này vô phúc tiêu thụ.' "Nhờ phúc của Vương đại ca, lần này ta vượt qua rất thuận lợi. Đồng thời ta cũng càng thêm xác định, ta thật sự từng tới hòn đảo này.”
Nghe Tiểu Thất phát hiện tin mới, Giang Bắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng hắn nhận được ký ức này mà sẽ ảnh hưởng tới cơ duyên của Tiểu Thất chứ. Bây giờ xem ra cũng không đáng lo lắm.
"Ngươi tới đảo này làm gì?"
Giang Bắc Nhiên dùng ngữ khí bình thản hỏi.
Tiểu Thất lắc đầu rồi đáp:
"Ta chỉ có thể xác định bản thân đã ở trên đảo này rất lâu, nhưng chỉ tới đó thôi. Còn lại thì không nhớ gì nữa.”
Nói xong những lời này, Tiểu Thất lại có chút lo lắng hỏi:
"Vương đại ca... Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trong thân thể của ta thật sự có hai người?"
Nhìn Tiểu Thất một chút, Giang Bắc Nhiên đáp:
"Đến khi cần biết ngươi sẽ biết."
Giang Bắc Nhiên cũng không biết đây là chuyện gì, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc hắn có thể thong dong trả lời.
Quả nhiên, câu trả lời này có tác dụng nhất định với Tiểu Thất, tuy không có gì đảm bảo nhưng chẳng hiểu sao Tiểu Thất vẫn cảm thấy an tâm tới lạ.
Cư Tử Dân nhịn không được nhìn Giang Bắc Nhiên bằng ánh mắt bội phục, thật sự hắn rất khó tưởng tượng một thiếu niên với tuổi này mà có kiến thức uyên bác như thế, phảng phất như đang đứng trên chỗ cao nhìn xuống chúng sinh.
"Các ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì rời khỏi sơn động.
Sau khi xác định được mảnh vỡ thần bí thứ năm, rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng có bước đầu hiểu biết về hình thức của đại trận trên hòn đảo này.
Vì trận pháp có biến hóa bao nhiêu cũng không rời khỏi bản chất duy nhất, vô luận là trận pháp liên kết hay trận pháp nhiều tần đi nữa thì vẫn phải dựa vào cơ sở là Ngũ Hành. Đây cũng là lý do dù Giang Bắc Nhiên chưa từng thấy trận pháp nhưng vẫn phân tích được nó.
Như gặp được một đề toán, dù là đề bài cực mới nhưng chỉ cần ngươi nắm vững cơ sở, tập trung nghiên cứu là giải được nó thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận