Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 509: Va Chạm

"Đa tạ tiền bối cứu giúp."
Tuần Phong của Tinh La tông cảm giác được thân thể mình đang khôi phục thì chắp tay nói cảm tạ với Giang Bắc Nhiên.
"Không cần tạ ơn bản vương, bản vương cứu ngươi cũng chỉ là bởi vì có một số việc cần ngươi hỗ trợ."
Bản vương?
Nghe cách tự xưng này, Tuần Phong của Tinh La tông hơi kinh ngạc, không nhớ ra có cường giả nào của Phong Châu thích dùng cách tự xưng này.
Chẳng lẽ là cao nhân ở Lan Châu?
Tuần Phong không nghĩ nữa, ôm quyền nói:
"Tiền bối cứ việc nói, ân cứu mạng này tại hạ nhất định kiệt lực tương báo."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Ngươi đã dùng ăn Tị Độc Đan chưa?"
"Rồi."
"Há mồm."
Tuần Phong sững sờ, không rõ vị tiền bối trước mắt có ý gì, nhưng vẫn chậm rãi há miệng ra.
Trong nháy mắt, Giang Bắc Nhiên nhét một viên linh đan vào miệng Tuần Phong.
Tuần Phong không kịp phản ứng, nuốt ngay.
"Tiền bối, đây là... ?"
Tuần Phong khẩn trương hỏi.
"Ăn xong viên đan dược này, hiệu quả của Tị Độc Đan trong cơ thể ngươi ngươi sẽ biến mất."
"Cái này! ? Đây chẳng phải..."
Tuần Phong vừa nói được một nửa, hai mắt trợn thật lớn, gân xanh nổi lên trên mặt.
"Đây... Đây..."
Tuần Phong tự bóp cổ mình, nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên, hoàn toàn không rõ người trước mắt này vì sao vừa cứu hắn nay lại muốn giết hắn.
Tuần Phong hít ngày càng nhiều chướng khí, ánh mắt dần mơ hồ, trong đầu có một thanh âm một mực nói nhỏ với hắn.
"Ngủ đi... Ngủ đi... Ngủ xong sẽ không đau đớn nữa."
Vào lúc hắn chuẩn bị nghe theo thanh âm này thiếp đi thì cảm giác thanh lương đột nhiên bay thẳng trán, cảm giác khó chịu trên toàn thân không còn nữa.
"A ! ".
Tuần Phong vừa thoát chết hít mạnh một hơi rồi ho khan.
"Vừa rồi ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghe được tiền bối hỏi, Tuần Phong bản năng bò về sau hai bước.
"Nếu bản vương thật muốn giết ngươi, ngươi cảm thấy bây giờ mình vẫn còn sống sao?"
Giang Bắc Nhiên trầm giọng.
Tuần Phong nuốt nước miếng, bấy giờ mới run rẩy mở miệng nói:
"Tiền... Tiền bối, đến tột cùng muốn thế nào..."
"Bản vương chỉ là muốn biết, khi ngươi hút chướng khí vào sẽ bị gì, từ đó phân tích ra cách bài trừ chướng khí, cho nên... vừa rồi ngươi thấy thế nào?” Tuần Phong hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được thầm oán, sao ngài không nói sớm...
Sau đó mới cẩn thận miêu tả lại.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mấp máy ngón tay, đã dần hiểu rõ hơn về chướng khí.
Độc thương thân, sâu độc khống thần, hàng cao cấp a...
Trong Phong Châu, đại sư có thể lọt vào mắt xanh của Giang Bắc Nhiên rất ít, phần lớn đều bị tông phái thu nhận.
Người có thể chế tạo ra chướng khí này tuyệt đối được xưng là nhất lưu trong cổ độc.
Huyền Tông, trận pháp đỉnh cấp, cổ độc đỉnh cấp. Đến cùng loại cao thủ này từ đâu chui ra?
Trầm tư một lát, Giang Bắc Nhiên quay người tiếp tục đi về phía đông nam.
"Ai! ? Tiền bối, ngài đi đâu! ?"
Tuần Phong vội vàng hô.
"Thế nào, ngươi muốn đi theo bản vương sao?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu lại hỏi.
Tuần Phong nghĩ tới cảnh mình vừa bị đem ra làm vật thí nghiệm thì có chút do dự, nhưng nghĩ tới bản thân đợi ở đây cũng chẳng khác nào chờ chết, hắn bèn chắp tay hô:
"Hãy để tại hạ ra sức làm trâu ngựa cho tiền bối!"
Tuần Phong vừa dứt lời, trước mắt Giang Bắc Nhiên nhảy ra hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Dẫn hắn theo.
Ban thưởng: Thiên Điểu Kiếm Thư (Huyền cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: "Bản vương không cần phế vật."
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Con mẹ nó, đúng là một cái vướng víu lớn.
Giang Bắc Nhiên vốn cũng tính dẫn Tuần Phong theo, dù sao hắn cũng thích ẩn sau màn, nếu có chuyện thì cứ để Tuần Phong ra mặt, cơ mà công cụ hình người này có vẻ không ổn đâu à nha.
Giang Bắc Nhiên chọn số hai xong thì lắc đầu nói:
"Bản vương không cần phế vật."
Nói xong quay người rời đi.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tốc độ.
Phế... Phế vật?
Tuần Phong ngây người cả người, có Huyền Linh nào mà không phải kinh tài tuyệt diễm, hắn ở Tinh La tông cũng là trung tầng, bình thường có thể nói là cao cao tại thượng, các đệ tử đều lấy hắn làm mục tiêu cố gắng.
Bây giờ hắn lại bị người trước mặt mắng là phế vật.
Coi như ta thật là một phế vật... Cũng không cần nói thẳng mặt vậy chứ!
Tuần Phong có chút ủy khuất nói lầm bầm. Dù sao hắn vẫn có e ngại với vị tiền bối vừa rồi xém chút nữa lấy mạng hắn.
Dưới tác dụng của chướng khí, Giang Bắc Nhiên dần có chút không xác định được liệu mình có đang đi theo hướng đông nam không.
Để an toàn, Giang Bắc Nhiên lấy Như Ý Thiêm Đồng đem ra.
Không thể mãi ôm suy nghĩ ăn may, nhất định phải dùng huyền học đánh bại huyền học.
Giang Bắc Nhiên nghiêm túc chuẩn bị rút quẻ.
Giang Bắc Nhiên nắm chặt cái thẻ, thấp giọng tụng niệm.
"Thiên viên địa phương, vũ trụ không... Mẹ nó! ?"
Giang Bắc Nhiên đang tụng niệm thì thấy một cái bóng người đột nhiên bay về phía mình.
Phanh một tiếng, bóng người đâm vào trong ngực Giang Bắc Nhiên rồi ngã xuống đất.
"Khục!"
Người nọ ngã xuống đất, ho ra một ngụm máu lớn, rõ ràng bị thương không nhẹ.
Tính ăn vạ hả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận