Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 720: Hẹn Hò Với Sư Huynh (1)

Sắc mặt Liễu Tử Câm dần trở nên khó coi, sau đó đặt mông ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Lần này chỉ sợ sư huynh sẽ không bao giờ tìm chúng ta làm việc nữa...
Dù trên tờ giấy chỉ ghi ngắn ngủi một dòng: Phía bên Lục sư huynh các ngươi không cần lo nữa. Nhưng Liễu Tử Câm lại đọc được sự thất vọng nồng đậm trong đó. Cứ như sư huynh đang đứng trước mặt, nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng vậy.
Sư huynh... Xin đừng nhìn ta như vậy...
Liễu Tử Câm càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhưng bên trong khó chịu lại có vẻ hưng phấn.
Ý thức được thân thể của mình dần thay đổi, Liễu Tử Câm không não bổ nữa mà đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau nửa ngày, năm đóa kim hoa đã tụ tập trong phòng nhỏ của Phương Thu Dao.
"Lần này xong rồi."
"Khẳng định xong rồi."
"Chúng ta đều xong."
Ba tỷ muội Ngu gia đọc thư xong thì lần lượt hô.
Sau đó, cả ba bắt đầu phân tích.
"Nhị tỷ! Chắc chắn chuyện ngươi nhờ Lục sư huynh lần trước quá giả rồi! Rõ ràng tà giáo kia chỉ có trăm người, đầu lĩnh chỉ là Đại Huyền Sư, nào cần Lục sư huynh ra tay giúp đỡ."
"Không phải ta đã nói không biết tà giáo kia ở đâu à, nhờ sư huynh hỗ trợ một tìm cùng thôi, sao lại giả được? Chuyện ngươi nhờ mới là có vấn đề đó! Vậy mà kêu Lục sư huynh giúp ngươi tìm thiên thạch gì đó, loại đá đó tới bất kỳ phòng đấu giá nào cũng tìm được cả.” "Ai nói chứ! Ta đâu có mua được! Với lại..."
"Được rồi, được rồi !"
Lúc này, Liễu Tử Câm giơ tay cản ba người lại:
"Hiện tại tranh luận chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì, cùng thảo luyện xem nên giải quyết thế nào mới là chính đạo."
"Ô..."
Nghe Liễu Tử Câm nói xong, mặt ba tỷ muội cũng xụ xuống.
"Lục sư huynh quan trọng với sư huynh như vậy... Chúng ta lại phá hư việc này, sao sư huynh... sư huynh có thể tha thứ cho chúng ta chứ."
Phương Thu Dao cũng thở dài:
"Tóm trước cứ đi tìm sư huynh nói xin lỗi đi..."
"A ! ".
Ba tỷ muội Ngu gia cùng kéo dài trường âm.
"Bình thường sư huynh đã rất dữ rồi... Lần này chúng ta phạm sai lầm lớn như vậy, hắn khẳng định sẽ càng thêm hung dữ a."
"Đúng vậy, sư huynh mà nổi giận lên... Được rồi, dù ta chưa thấy dáng vẻ sư huynh nổi giận lần nhưng nhất định rất đáng sợ!"
"Đúng a đúng a!"
Lúc này, Liễu Tử Câm mở miệng nói:
"Chuyện xin lỗi. Ta đi một mình là được."
"A?"
Bốn người còn lại cùng kinh hô một tiếng.
"Không được! Sao có thể để một mình Tử Câm tỷ gánh chịu hậu quả chứ.” "Đúng rồi! Chúng ta, chúng ta cùng đi đi! Sư huynh có dữ hơn nữa cũng không ăn thịt được chúng ta.” "Ừ! Chúng ta cùng đi nhận lỗi là được."
Nhìn xem ba tỷ muội đột nhiên muốn tranh nhau cùng đi, Liễu Tử Câm lắc đầu nói:
"Là ta không chỉ các ngươi kỹ mới khiến Lục sư huynh nghĩ chúng ta không thật tâm giúp đỡ. Lần này cứ để ta đi đi, chờ sư huynh nguôi giận một chút, chúng ta lại cùng đi."
"Tử Câm tỷ !"
Na tỷ muội Ngu gia nước mắt rưng rưng nhìn qua Liễu Tử Câm.
Liễu Tử Câm sờ tóc ba người rồi nhìn về phía Phương Thu Dao nói:
"Vậy ta đi tìm sư huynh trước, các ngươi ở đây chờ tin của ta."
"Vất vả cho ngươi rồi, Tử Câm tỷ."
"Không sao."
Liễu Tử Câm mỉm cười lắc đầu, quay người đi về phía Lam Tâm đường.
Nhìn bóng lưng "Bi tráng” của Tử Câm tỷ, ba tỷ muội Ngu gia không khỏi cùng cảm khái:
"Tử Câm tỷ... Thật hảo hảo a."
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên xác định Mặc Hạ vẫn đang an nhàn mới yên lòng về Quy Tâm tông. Bất quá hắn không trực tiếp đi tới Đinh Lan thủy tạ mà tới đình nghỉ mát dưới núi, phía trước An Lương thôn trước.
"Sư huynh!"
Lâm Du Nhạn ngạc nhiên nhảy khỏi đình, chạy về phía Giang Bắc Nhiên.
Vừa rồi nàng vẫn tự hỏi làm sao mới có thể đi theo sư huynh thì một con diều bay về phía nàng. Nàng vừa mở ra xem thì thấy là sư huynh hẹn gặp mình!
Bí mật hẹn hò!
Lâm Du Nhạn đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật đáng giá, sư huynh vậy mà chủ động hẹn nàng. Hơn nữa còn là "chỗ cũ" quen thuộc.
Cái này... Đây chính tâm linh tương thông của lão lão phu thê ư?
Sau cất bức thư vào một cái hộp nhỏ, Lâm Du Nhạn tỉ mỉ điểm trang rồi đi tới đình nghie mát. Vốn nàng tính bày trí nơi này cho đẹp mắt chút nhưng không ngờ rằng sư huynh tới nhanh như vậy.
Là vội tới gặp ta à, hì hì.
Giang Bắc Nhiên nhìn Lâm Du Nhạn, đưa cho nàng một khối ngọc trắng.
Lâm Du Nhạn thấy thế thì lập tức đưa tay nhận lấy.
"Khối hồng ngọc này hẳn có thể chặn được sát khí trong cơ thể ngươi, cho ngươi."
"Đa tạ sư huynh!"
Lâm Du Nhạn mặt mũi tràn đầy hạnh phúc nâng niu viên ngọc trong lòng bàn tay, tác dụng gì không quan trọng. Đây là lần đầu tiên sư huynh chủ động đưa lễ vật cho nàng. Chỉ mỗi điểm này đã khiến Lâm Du Nhạn quý nó như mạng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận