Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 486: Phi Hồ Tông

"Đại hạp cốc Đăng Tân kéo dài không dứt, là một dãy núi hùng hồn mà nguy nga, những đồi núi bình thường tuyệt không thể so sánh, nó như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi."
Ngô Thanh Sách ngồi trong doanh địa gần đại hạp cốc Đăng Tân, đọc lại tin tình báo hắn điều được hai hôm nay.
"Còn nữa a, dù đại hạp cốc này rất lớn nhưng thổ nhưỡng không tốt, đa phần chỉ là tùng bách ngoan cường mộc lẫn trong đất đá.” Cố Thanh Hoan ở bên cạnh ghi nhớ những điểm đặc thù này.
Chờ Ngô Thanh Sách miêu tả xong, Cố Thanh Hoan ngẩng đầu hỏi:
"Ngô sư huynh, ngươi thấy thế nào?"
"Tạm được."
Ngô Thanh Sách đáp.
"Từng tới dưới đáy thác nước dò xét chưa?"
"Tra thì phải tra rồi, nhưng dòng nước chảy rất xiết, ta không dám cam đoan có thể điều tra được hoàn toàn.” "Ừm..."
Cố Thanh Hoan cúi đầu trầm tư một lát sau đó nhìn lên vách đá cách đó không xa.
Đại hạp cốc Đăng Tân vô cùng kỳ lạ, bãi đá, suối, sông, thác nước đều có, từ chỗ cao nhìn xuống sẽ thấy một con suối uốn lượn xuyên qua hẻm núi.
Dọc dòng đó là những thác nước bàng bạc.
Những thác nước chiều cao khác nhau nhưng vẫn có sức chảy vô cùng mãnh liệt, cũng không biết thông tới chỗ nào.
Lúc này, ba người khác cũng tới bên cạnh Cố Thanh Hoan, Ngô Thanh Sách nhìn thác nước đổ xuống gần đó, nó chẳng khác nào nước từ trên trời vậy, rất hùng tráng.
"Thác nước này khiến ta nhớ tới một bài thơ sư huynh từng đọc… cái gì mà lưu… thiên xích….?"
Nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của Ngô sư huynh, Cố Thanh Hoan mở miệng nói.
"Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên."
"Đúng thế!"
Ngô Thanh Sách vỗ tay:
"Vẫn là trí nhớ sư đệ tốt."
Lạc Văn Chu ở cạnh nhịn không được líu lưỡi nói:
"Tốt cho một câu nghi thị ngân hà lạc cửu thiên, sư phụ thật sự là đại tài a."
Thi từ đa phần đều khiến trái tim giai nhân dễ đổ, , Lạc Văn Chu cũng có chút tinh thông, cho nên hiểu được tinh túy trong hai câu thơ này.
Lạc Văn Chu càng niệm càng cảm thấy hay, hắn nhìn về phía Cố Thanh Hoan hỏi:
"Cố sư huynh, còn câu thơ nào khác không?"
Cố Thanh Hoan lắc đầu:
"Sư huynh khi biểu lộ cảm xúc chỉ niệm hai câu này."
"Thì ra là thế."
Lạc Văn Chu có chút tiếc nuối, hắn đang nghĩ lần sau gặp mặt nhất định phải lĩnh giáo thêm từ sư phụ.
Cảm khái xong, Cố Thanh Hoan nói:
"Hẻm núi này nhiều sông suối, nếu dị tượng xảy ra trong nước, chỉ sợ chúng ta không cách nào biết được."
"Đúng thế thật."
Ngô Thanh Sách gật đầu:
"Ta sẽ xuống nước dò xét một lần, ta chỉ sợ khó lòng tìm hiểu kỹ được.” Lúc này, Khúc Dương Trạch vẫn đứng sau lưng Cố Thanh Hoan đột nhiên giơ tay lên:
"Nếu không... Để ta thử một chút?"
Ba người đồng loạt nhìn về phía Khúc Dương Trạch.
Thấy mình bị ba sư huynh đồng thời quan sát, Khúc Dương Trạch có chút thẹn thùng cúi đầu, lẩm bẩm nói:
"Dù chưa chắc giúp được một tay... Nhưng ta có thể thử một chút."
"Khúc sư đệ rất giỏi bơi lội?"
Cố Thanh Hoan ôn nhu hỏi.
"Ta cũng không biết có giỏi không... Nhưng ta không sợ nước, cảm giác ở trong nước không khác gì trên đất liền.” "Ồ?"
Cố Thanh Hoan kinh nghi một tiếng, nếu thật sự là thế, khả năng bơi lội chắc chắn kinh người.
Thế là hắn thử hỏi một vấn đề:
"Ngươi có thể thấy rõ quang cảnh khi dưới nước không?” "Có!"
Khúc Dương Trạch dùng sức gật đầu.
"Có thể ở dưới nước thời gian dài chứ?"
"Ừm!"
Khúc Dương Trạch lần nữa gật đầu.
"Đại khái có thể lặn bao lâu?"
"Ừ thì... Ta có thể ở mãi trong nước cũng được."
"Hít..."
Ngô Thanh Sách nghe xong không khỏi hít sâu một hơi.
Linh khí dưới nước không giống trên đất liền, dù là người tu luyện cũng không cách nào ở mãi dưới nước, đại đa số lúc ở trong nước sức chiến đấu của người tu luyện đều sẽ giảm đi nhiều.
Dạng như Khúc Dương Trạch, đây vẫn là lần đầu tiên Ngô Thanh Sách nghe nói.
Giờ khắc này, Ngô Thanh Sách cảm thấy nguy cơ rất cao, mắt thấy thu đồ đệ sư huynh mới một so với một càng tài giỏi hơn. So ra mà nói, hẳn cùng lắm chỉ là người phát ngôn thay sư huynh thôi.
Trong lúc Ngô Thanh Sách đang tự hỏi làm sao có thể bảo vệ hình tượng hùng vĩ của mình thì Cố Thanh Hoan đang giao việc cho Khúc Dương Trạch.
Mãi đến trưa, Cố Thanh Hoan mới giao việc xong.
"Tốc độ dòng nước, nhiệt độ của nước, số lượng cát..."
Khúc Dương Trạch dùng ngón tay đếm kỹ những chuyện mình cần làm.
"Cố sư huynh... Ta lo ta không cách nào nhớ các số liệu một cách chính xác.” Mặc dù vừa rồi Cố Thanh Hoan đã chỉ cho Khúc Dương Trạch cách cảm nhận nhiệt độ nước nhưng Khúc Dương Trạch vẫn chưa nhớ kỹ.
"Không sao, chủ yếu ngươi nhớ kỹ cảm giác là được, đợi đến lúc xuống nước, ngươi chỉ cần nói ta biến hóa thế nào thôi."
"Tốt, ta đã hiểu."
Khúc Dương Trạch gật đầu.
"Ừm, vậy ngươi cứ thử xuống điều tra một lần đi, cẩn thận một chút."
"Vâng!"
Khúc Dương Trạch nói xong thì lặn xuống dòng suối nhỏ bên cạnh.
Qua đi thật lâu, hoàn toàn không thấy Khúc Dương Trạch nổi lên mặt nước, ba người đồng loạt nhẹ gật đầu, xác định Khúc Dương Trạch thật sự có thể đảm nhiệm việc điều tra.
Cố Thanh Hoan quay đầu lại, nhìn về phía Lạc Văn Chu hỏi:
"Lạc sư đệ, mấy ngày nay người điều tra được gì?"
Nghe Cố Thanh Hoan hỏi, Lạc Văn Chu lấy lại tinh thần đáp:
"Ta tra được đại hạp cốc nằm trong phạm vi thể lực của Xích Vân giáo, nhưng Xích Vân giáo đã làm phản nên bị tiêu diệt toàn bộ, bây giờ không có tông môn mới hoặc thế lực ma giáo nào vào ở, tạm thời xem như là một nơi vô chủ."
"Đây là tin tốt."
Cố Thanh Hoan nhẹ gật đầu.
Có câu cường long không ép địa đầu xà, huống chi bốn người bọn họ cũng không phải cường long gì, muốn đoạt bảo bối trên địa bàn người khác thì cần chuẩn bị kỹ hơn.
Bằng không khó tránh sẽ hấp dẫn chủ nhân nơi này tới.
Bây giờ, đại hạp cốc này tạm thời vô chủ, tự nhiên cũng bớt đi phần phiền toái này.
"Bây giờ thế lực gần đại hạp cốc này nhất là Hoắc gia trang ở phía bắc, gia chủ tên Hoắc Hòa Chính, là Đại Huyền Sư thất giai. Gia tộc của họ được Xích Vân giáo chống lực, lúc Xích Vân giáo rời đi, bọn hắn không có đi theo, quay đầu núp dưới trướng Phi Hồ tông."
"A, Phi Hồ tông cách nơi này đại khái năm mươi dặm, là môn gần đại hạp cốc Đăng Tân nhất. Chờ đại hội chính ma kết thúc, đại hạp cốc Đăng Tân hẳn sẽ thuộc về phạm vi thế lực của họ thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận