Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 825: Lâm Thi Uẩn Tuyệt Vọng (3)

"Phi! Tiêu Di Nhiên! Ngươi chết không yên lành!"
Tiêu Di Nhiên bị chửi nhưng vẫn cười ha ha, thở dài:
"Ta có chết không yên lành hay không thì chưa biết. Dù sao ngươi chết nhất định cũng sẽ rất nhẹ nhõm."
Tiêu Di Nhiên nói xong bỗng đánh một chưởng về phía Lâm Thi Uẩn.
Lâm Thi Uẩn vốn đã suy yếu vô cùng chẳng còn chống đỡ được gì, dưới huyền phong của chưởng này, nàng lập tức ngất đi.
"Dẫn đi!"
Tiêu Di Nhiên vung tay lên, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy có gì xảy ra.
"Ta nói các ngươi điếc..."
.
Tiêu Di Nhiên vừa quay đầu lại tính quở trách hai câu thì đột nhiên cảm giác mình bay lên, không ngừng xoay tròn trong không trung.
'Chuyện gì xảy ra vậy?' Dưới sự kinh ngạc, rốt cục Tiêu Di Nhiên cũng không xoay tròn nữa, thế nhưng khi nhìn xuống dưới, hắn phát hiện tất cả sư đệ khác của mình đã ngã xuống một vũng máu. Đồng thời, có một cỗ thi thể không đầu đang đứng nơi đó, lung lay sắp đổ.
'Kia là... Thân thể của ta?' Mà này, mà đây là suy nghĩ cuối cùng trên đời này của hắn.
Sau thời gian một chén trà trôi qua, Lâm Thi Uẩn bỗng giật mình tỉnh lại, nhảy dựng lên. Nàng vừa tính đánh cược liều chết một lần thì phát hiện nhóm Tiêu Di Nhiên đã không thấy đâu, bên người nàng là tiểu chất nữ đang ngất xỉu.
'Sao... Chuyện gì vậy! ?' Lâm Thi Uẩn nhìn quanh bốn phía, phát hiện Chiêu Thiên Tinh nàng vừa đào được vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nếu không phải vết thương trên người còn ẩn ẩn đau, có lẽ nàng sẽ cảm thấy mọi chuyện vừa rồi đều chỉ là ảo giác.
Kinh ngạc qua đi, Lâm Thi Uẩn vội vàng ngồi xổm xuống đất, lay lay tiểu chất nữ:
"Song Văn! Song Văn!"
Đồng thời truyền huyền khí cho đối phương:
"Ưm..."
.
Một lát sau, Lâm Song Văn tỉnh lại, lập tức nhảy dựng lên bày ra tư thế phòng thủ.
"Đừng sợ, không sao, đã không sao rồi."
Được cô mụ an ủi, Lâm Song Văn vẫn chưa tỉnh hồn bỗng nhào vào lòng Lâm Thi Uẩn khóc rống:
"Cô mụ! Thật xin lỗi! Đều tại bình thường ta không luyện công cho tốt nên chẳng giúp được gì, thật xin lỗi!"
"Được rồi, được rồi, không sao đâu."
Lâm Thi Uẩn an ủi Lâm Song Văn.
Khóc xong, Lâm Song Văn ngẩng đầu lên hô:
“Cô mụ, ngươi quá lợi hại! Thu thập hết chúng! Ta thật bội phục ngươi! Nguyên lai ngươi chính là loại người giả heo ăn thịt hổ cha nói, luôn khiêm tốn!”
Nghe chất nữ thổi phồng mình, Lâm Thi Uẩn vội vàng lắc đầu nói:
"Không phải ta đánh bại bọn hắn."
Đến lúc này, rốt cục Lâm Thi Uẩn mới có thể ổn định tinh thần, nhớ lại đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nàng chỉ nhớ mình bị Tiêu Di Nhiên đánh một chưởng rồi hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã nằm ở đây, cứ như chưa có gì xảy ra vậy.
"Song Văn, sao ngươi ngất đi vậy?"
Lâm Thi Uẩn nhìn Lâm Song Văn mà hỏi.
"Ta..."
Lâm Song Văn nhớ lại một phen rồi đáp:
"Ta nhớ khi đó cô mụ bị đánh rớt xuống đất, ta hô một tiếng rồi... rồi sau đó cái gì cũng không nhớ nữa."
Lâm Thi Uẩn biết chất nữ ngất còn sớm hơn mình, có hỏi cũng chẳng hỏi thêm được gì.
'Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy...' Nhưng bất kể thế nào đi nữa, nơi đây khẳng định không nên ở lâu, Lâm Thi Uẩn dìu Lâm Song Văn đứng dậy, đi về phía trước chắp tay nói:
"Không biết là nhân sĩ cao thượng phương nào đã ra tay xuất giúp, Lâm Thi Uẩn Lâm gia Kỳ quốc suốt đời khó quên ngày sau nếu có cơ hội sẽ toàn lực tương báo!"
Chờ giây lát vẫn không thấy ai xuất hiện, Lâm Thi Uẩn lần nữa thi lễ với phía trước một cái rồi dẫn Lâm Song Văn vội vàng ly khai.
Ở một chỗ khác, Giang Bắc Nhiên phủi tay:
"Ai, nghiệt duyên a."
Vừa rồi hắn lục soát chưa được bao lâu đã nghe được lời thoại ‘quen thuộc’ cách đó không xa, hơn nữa thanh âm khá quen tai. Giang Bắc Nhiên từng sống dưới Mộc linh mạch với Lâm Thi Uẩn một năm trời, nào có thể không nhận ra thanh âm của nàng. Hơn nữa hắn nghĩ tới nàng là người Lâm gia, tu vi cũng chừng Huyền Vương, thật sự rất phù hợp để tham gia Bích Tiêu hội.
Giang Bắc Nhiên lại nghĩ tới bản thân còn hai chuyện chờ Lâm Thi Uẩn làm mới bèn đi về phía phát ra thanh âm. Khi Giang Bắc Nhiên thấy Lâm Thi Uẩn dựa vào mộc linh khí một mình độc chiến sáu Huyền Vương vẫn không rơi xuống thê hạ phong, hắn không khỏi cảm khái đoạn thời gian này nàng đã tiến bộ thần tốc.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn kém một chiêu, đã bị hắc hỏa của đầu lĩnh kia đánh bại, khiến Giang Bắc Nhiên cứ nghĩ mình chỉ đứng xem phải nhúng tay vào. Cứu Lâm Thi Uẩn xong, Giang Bắc Nhiên trị liệu đơn giản cho nàng rồi lập tức rời đi, cũng không muốn gặp nàng.
Hiện tại hắn đã đủ nhiều gánh nặng, không muốn có thêm cái nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận