Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 772: Phục Triết Hàm

Về phần linh tửu ư, sự khác biệt không phải nồng độ cồn mà là hiệu quả.
Với người tu luyện mà nói, bình thường họ đều sẽ uống rượu bình thường cho đỡ thèm, dù sao không phải người tu luyện nào cũng đủ khả năng uống linh tửu mỗi ngày.
Giang Bắc Nhiên đổ một ít Tề Vân Thanh Lộ Tửu vào chén, Giang Bắc Nhiên dùng tay quạt mùi bay về phía Lục Dương Vũ rồi nói:
"Cái gọi là chưng cất kỳ thật có nguyên lý rất đơn giản, chỉ là nhiều lần tinh luyện rượu, từ đó giúp nồng độ rượu cao hơn, phương pháp tinh luyện này được gọi là chưng cất."
"Này nha nha! Nghe là thấy thèm rồi. Ngươi mau nói cách tinh luyện đi.” Lục Dương Vũ lau nước bọt rồi nói.
"Ha ha, đại ca đừng vội, phương pháp chưng cất này chia ra làm hai, chưng cất theo trạng thái cố định và chưng cất theo thể lỏng, ta đề cử chưng cất theo thể lỏng hơn, cho nên sẽ nói trọng điểm về cái này."
Giang Bắc Nhiên nói xong phương pháp tinh luyện một lần rồi bổ sung:
"Trong đó, hai bước làm lạnh và thu thập nguyên liệu chưng cất rượu là quan trọng nhất, nhất định phải thật cẩn thận.” Lục Dương Vũ nghe xong, nhịn không được nước bọt đã sớm chảy ròng ròng, hắn gật đầu:
"Yên tâm đi, đối với rượu ngon mà nói, ta cẩn thận lắm, ngươi cứ việc nói đi, ta cam đoan sẽ làm theo."
Giang Bắc Nhiên lấy một món đồ có hình dạng như cái nồi ra nói với Lục Dương Vũ:
"Đến bây giờ ta vẫn chưa tặng ca lễ gặp mặt, ta nghĩ ca sẽ thích vật dụng làm lạnh này, xem như đây là chút tâm ý của ta đi.” Lục Dương Vũ nhận lấy nồi đóng băng, quan sát một lúc rồi hỏi:
"Cái này dùng để làm gì?"
"Ta có một khẩu quyết, ca nhớ kỹ nhé. Thiên Hồ chi thủy, một chưng hai thả, ba thả khác đi, nhìn rượu chảy dài ngắn phân thời gian nóng lạnh, ước chừng hoa tán, vị nhạt thì ngừng lại."
"Cái này chỉ nghe nói chắc ca ca sẽ không hiểu rõ lắm, ta nghĩ vẫn nên chưng cất thử qua một lần cho ca xem đi."
"Được rồi! Ta chỉ chờ câu nói này của ngươi thôi! Ta và quán trưởng tửu các quen biết khá tốt, tới đó làm đi. Hắn cũng là con sâu rượu, chỉ cần ta giới thiệu, cam đoan ngươi sẽ nhanh chóng làm quen với hắn. Hắn có không ít linh tửu cực phẩm đó. Với bản lãnh này của lão đệ, lừa gạt rượu vào túi không trả tiền thì có gì khó? Đi đi đi! Ca dẫn ngươi đi làm chuyện lớn!"
"Hít..."
Giống như lần tới Đồ Mi quan trước đó, chỉ cần tới gần là mùi rượu sẽ bay ra. Nhưng chúng không quyện vào nhau mà như một bảng xếp hạng lần lượt chui vào trong mũi của Giang Bắc Nhiên.
"A Triết! Mau ra đây! Mau ra đây! Có chuyện tốt muốn nói với ngươi này! Nhanh chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon đi!"
Đi vào Đồ Mi quán, Lục Dương Vũ thật sự không coi mình là ngoại nhân, hắn còn chưa vào cửa đã cao giọng quát lớn.
"Nghe được rồi, tới đây."
Thanh âm truyền tới từ lầu hai, cửa sổ phòng được trang trí đồ án hình hồ lô phanh một cái bị đây ra, một nam tử mặc áo xanh phiêu nhiên rơi xuống, vững vàng đáp xuống trước mặt Lục Dương Vũ.
Đùng một tiếng, nam tử mở một cây quạt xếp có hình hoa đào ra, che khuất nửa gương mặt rồi cười nói:
"Lục huynh, lần sau để gã sai vặt đến thông báo là được rồi, cần gì phải vất vả chính ngươi tự tới."
Nói xong, tầm mắt của hắn chuyển về phía Giang Bắc Nhiên, gật đầu nói:
"Nguyên lai là Giang huynh đệ, hữu lễ a."
"Gặp qua Phục quán trưởng."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Phục Triết Hàm.
Ngày đầu tiên tới Linh Lung phường, Giang Bắc Nhiên đã gặp vị quán trưởng tọa trấn Linh Tửu quán này, ấn tượng đầu tiên Phục Triết Hàm đem tới cho người chính là vẻ đẹp âm nhu, tướng mạo không phân nam nữ, nói hắn là soái ca cũng được, nói hắn là mỹ nữ cũng không sai.
Cộng với lời nói giòn giã, để Giang Bắc Nhiên hình ba từ để hình dung sẽ là: Gay gay gay.
Lúc này, Lục Dương Vũ ở bên cạnh mở miệng nói:
"Các ngươi từng gặp nhau rồi à? Thế thì dễ nói chuyện rồi, tranh thủ thời gian mang lên chút rượu ngon đi. Yên tâm, lúc này bảo đảm sẽ không khiến ngươi thiệt thòi, tiểu tử này có bảo bối tốt."
Phục Triết Hàm buông quạt xếp xuống, nhìn Giang Bắc Nhiên nhe răng cười một tiếng:
"Xem ra hôm nay Giang huynh đệ tới là có chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám nói, nên nói là Lục quán chủ cho ta mở rộng tầm mắt mới đúng."
"Giang huynh đệ khách khí, địa phương nhỏ này của ta có..."
"Này nha! Được rồi được rồi, hai ngươi đừng tỏ vẻ nho nhã nữa, tranh thủ thời gian dẫn chúng ta tới phường rượu của ngươi đi, có bảo bối tốt cho ngươi xem này."
Lục Dương Vũ nói xong thì duỗi hai tay, ôm bả vai hai người cùng đi về phía trước.
Bước chân Lục Dương Vũ vừa lớn vừa hữu lực, khiến Giang Bắc Nhiên thiếu chút quên mất đối phương bị mù.
Dù sao người mù sẽ đi rất cẩn thận và chậm, vậy mà vị này chẳng giống thế chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận