Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 373: Thư Nhà !

Thấy Lâm Du Nhạn ngày càng ảm đạm, Lục Ngưng Tâm thầm thề.
Là bằng hữu tốt nhất của Mộc Mộc! Ta nhất định phải tìm ra đến tột cùng là ai đã hại nàng, phải để hắn trả giá lớn!
Tan học xong, Lâm Du Nhạn liền rời khỏi Bác Nhãn đường, Lục Ngưng Tâm vội đuổi theo, ra tới bên ngoài lại không thấy Mộc Mộc đâu.
Lúc này, hai sư muội ở Ích Thiện đường chạy tới, hành lễ với Lục Ngưng Tâm:
"Chào Lục sư tỷ."
"Chào các muội."
Dù Lục Ngưng Tâm đang rất lo nhưng chào hỏi hai sư muội.
Hai sư muội nhìn xung quanh một phen bèn hỏi:
"Nay... Hôm nay Lâm sư tỷ không đi cùng ngài à?”
"Ừm, Mộc Mộc có việc về trước rồi."
Lục Ngưng Tâm gật đầu:
"Mặt khác, trong khoảng thời gian này, tốt nhất các ngươi..."
Lục Ngưng Tâm vốn muốn kêu các nàng trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng tới gần Mộc Mộc, nhưng lời vừa tới đã nhanh chóng thu về, việc cấp bách bây giờ hẳn là tìm cách giải cổ độc cho Mộc Mộc mới đúng.
"Lục sư tỷ, trong khoảng thời gian này... Thế nào?"
Hai cái sư muội tò mò hỏi.
"A, không có gì, ta có chút chuyện, đi trước một bước."
Nói xong thì vội chạy đi.
Thời khắc này, Lâm Du Nhạn đã tới Lam Tâm đường, thừa dịp bốn bề vắng lặng thì vụng trộm đi tới trước phòng Giang Bắc Nhiên, nhìn qua khe cửa, lại cẩn thận mở vạc nước bên cạnh ra.
Sư huynh... chưa từng về.
Nhìn cuốn sổ nằm trong chum, Lâm Du Nhạn yên lặng đóng nắp lại.
Một tuần trước, Lâm Du Nhạn biết được tin sư huynh đã xuống núi làm hoàng đế, tin này đối với nàng mà nói chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, vì nàng biết, nàng đã mất đi hạnh phúc được gặp sư huynh mỗi tuần một lần.
Vì cái gọi là từ kiệm thành sang thì dễ, từ sang thành kiệm thì khó. Lâm Du Nhạn nay như muốn sụp đổ.
Nhưng nàng không thể vào cung tìm sư huynh khi chưa có sự đồng ý của huynh ấy. Vì nàng biết như thế sư huynh sẽ tức giận. Nhưng vừa nghĩ tới ba nghìn giai lệ trong hậu cung, tối nào nàng cũng chẳng ngủ được.
Sao sư huynh có thể thích đám dong chi tục phấn kia chứ..... Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Lâm Du Nhạn tự an ủi mình, cũng nghĩ vô số cách khiến đám nữ nhân trong cung biến mất, nhưng nàng không làm được, vì nàng biết nàng mà làm vậy thì đừng mong tới việc gặp sư huynh nữa.
Việc này khiến Lâm Du Nhạn xoắn xuýt tới mức thức trắng đêm khó ngủ, cơ hồ không có đêm nào có thể an tâm nghỉ ngơi.
Trên đường trở lại Mặc Ngữ đường, huyền khí quanh thân Lâm Du Nhạn vặn vẹo vài lần, nhưng đều bị nàng ép về.
Chỉ là đôi mắt nàng cũng mất đi tia sáng cuối cùng.
Lâm Du Nhạn lê chân về tới phòng, nàng bỗng có chút sức sống hơn khi nhìn lên bàn.
Vì nàng phát hiện trên bàn đột nhiên xuất hiện một phong thư, bình thường nàng đều sẽ tới trước cửa lớn của đường để nhận, nếu có người lén đưa cùng lắm chỉ nhét vào khe cửa mà thôi.
Mà đây là lần đầu có người đặt thư lên bàn.
Nhưng trực giác nói cho nàng, đây nhất định là sư huynh gửi tới!
"Hô... Hô..."
Lâm Du Nhạn đứng trước bàn thở hổn hển, nàng vừa chờ mong lại sợ, dù trực giác của nàng bình thường đều rất chuẩn nhưng nếu mở ra lại phát hiện không phải của sư huynh, nàng không biết mình còn có thể bảo trì chút lý trí cuối cùng không.
Cuối cùng, tưởng niệm với sư huynh cũng chiến thắng sợ sệt, nàng cầm phong thư lên, cẩn thận từng li từng tí đưa mở nó ra, khi thấy chữ viết, hai mắt Lâm Du Nhạn phát sáng lại.
"Là chữ của sư huynh! Là của sư huynh!"
Xác định xong, Lâm Du Nhạn bắt đầu đọc thư, nụ cười trên mặt cũng ngày càng xán lạn.
Mãi đến khi đọc xong chữ cuối cùng, Lâm Du Nhạn mới chậm rãi đặt thư xuống.
Đây là thư nhà sao? Ai nha! Sư huynh thật là! Sao to gan vậy chứ! Loại chuyện này chỉ có vợ chồng mới làm thôi mà!
Thẹn thùng xong, Lâm Du Nhạn đưa tay vỗ xuống bàn, cái bàn trực tiếp vỡ ra thành vô số mảnh gỗ vụn.
Phát tiết xong, Lâm Du Nhạn ôm thư vào ngực, nằm trên giường, khắp mặt đều là thần sắc hạnh phúc.
Trong đêm, Lâm Du Nhạn đọc thư nhà năm lần, đang tự hỏi làm sao để hồi âm thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Du Nhạn đứng dậy mở cửa, bắt gặp Lục Ngưng Tâm biểu lộ kiên định đứng đối diện mình.
"Là Ngưng Tâm à, sao ngươi lại tới đây?"
Lâm Du Nhạn vừa nói xong, Lục Ngưng Tâm một có ngây ngẩn cả người.
Vì cảm giác gió xuân ấm áp đã về rồi.
Nàng vừa lấy hết dũng khí tới hỏi Mộc Mộc, ai dè đối phương đã bình phục... ... .
"Ta... Ta tới rủ ngươi đi ăn cơm."
Lâm Du Nhạn nghe xong thì cười kéo tay Lục Ngưng Tâm nói:
"Ta cũng rất muốn đi cùng ngươi, nhưng hôm nay ta muốn sớm nghỉ ngơi một chút. Ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ tới gặp ngươi, được không?"
Thấy Mộc Mộc đã khôi phục bộ dáng ngày thường, không... Phải nói còn vui hơn bình thường thì dù Lục Ngưng Tâm không hiểu gì vẫn an tâm hơn, nghĩ có lẽ sáng nay tâm tình Mộc Mộc không tốt mới như thế.
Đương nhiên, nàng cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, vẫn phải tiếp tục quan sát mới được.
Tiễn Lục Ngưng Tâm xong, Lâm Du Nhạn lần nữa ngồi vào ghế, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận