Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 704: Kế Hoạch Ly Gián (4)

Tới viên đậu cuối cùng là câu hắn không nhớ ta thì bị Mạnh Tư Bội dùng huyền khí chấn thành hai nửa, sau đó mới cao hứng tiếp tục.
"Hắn không nhớ ta, hắn đang nhớ ta, hì hì."
Mạnh Tư Bội hài lòng ăn nửa viên đậu phộng cuối cùng, không khỏi nhớ lại thanh âm vang lên bên tai vào hôm ở Nguyệt Nha cốc.
"Đừng sợ, Tư Bội, ta dẫn ngươi đi."
Câu nói này không ngừng vang lên trong đầu nàng đã vài ngày nay rồi, chỉ cần rảnh rỗi sẽ nhớ lại.
Nghĩ tới vị tiền bối kia ở giữa một đám Huyền Tông vậy mà nhẹ nhàng cứu đi nàng, Mạnh Tư Bội ngày càng khó tưởng tượng ra được đến cùng vị tiền bối này mạnh cỡ nào a.
Cũng như trước đó, Mạnh Tư Bội hoàn toàn bất ngờ trước kết quả. Vị tiền bối này thực sự quá mức thần bí.
Bất quá sao lại kêu ta đợi chứ?
Sở dĩ nàng ở trong khách sạn này là vì Hoắc Hồng Phi, người được Lệ Phục Thành dẫn tới.
Dù họ bảo cái này không thể nói cái kia không thể hỏi nhưng Mạnh Tư Bội vẫn nhận ra đây là kế hoạch của tiền bối, nàng cần phải phối hợp theo.
Nếu đã là lệnh của tiền bối, Mạnh Tư Bội tự nhiên sẽ đồng ý.
Mà chuyện đầu tiên Hoắc Hồng Phi muốn nàng làm là đợi trong khách sạn này. Mặc kệ xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không được đi ra, cũng đừng tản mát huyền khí.
Nàng đã đợi được hai ngày rồi, cũng chẳng biết đến cùng là vì sao.
Chẳng lẽ là... Tiền bối hẹn ta ở đây! ?
Nghĩ tới đây, Mạnh Tư Bội bỗng đứng ngồi không yên, lúc thì nhìn gương, lúc thì kéo váy, mới tới khi chạng vạng tối mới dần đỡ hơn.
Bất quá tỉnh táo lại xong, Mạnh Tư Bội vẫn nghĩ là Giang Bắc Nhiên muốn hẹn nàng. Tuy khả năng rất nhỏ nhưng... nhưng lỡ là thật thì sao?
Mạnh Tư Bội cứ thế chờ mong, thời gian lại trôi qua bốn ngày. Sáng sớm hôm đó, cửa phòng bị gõ vang, Mạnh Tư Bội rõ ràng cảm giác được tiếng gõ cửa này khác với của tiểu nhị.
Nhịp tim Mạnh Tư Bội tăng nhanh, run giọng nói:
"Mời... vào."
Đẩy cửa ra, Lệ Phục Thành đi vào hành lễ nói:
"Mạnh tông chủ."
Nhưng vừa chào hỏi xong, Lệ Phục Thành liền phát hiện Mạnh Tư Bội đang nhìn mình bằng một loại ánh mắt cực kỳ thất vọng.
Lệ Phục Thành vô cùng khó hiểu.
Ta đã làm gì sai à... ?
Bất quá rất nhanh Mạnh Tư Bội đã điều chỉnh tốt tâm tính, đổi một biểu lộ khác rồi nhìn về phía Lệ Phục Thành hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Lệ Phục Thành nghe xong mới:
"Mấy ngày nay vất vả cho Mạnh tông chủ rồi, vừa rồi tiền bối mới hạ chỉ lệnh mới, ngài hãy đợi tới giờ Thân rồi rời khỏi khách sạn."
"Vừa đến giờ Thân là đi?"
Mạnh Tư Bội xác nhận giống lại.
"Không sai, tiền bối nói như thế."
"Được, ta đã biết."
"Vậy ta cáo từ trước, vất vả cho Mạnh tông chủ rồi."
Lệ Phục Thành nói xong thì đóng cửa lại, sau đó thở ra một hơi.
Mặc dù từ mấy ngày trước Lệ Phục Thành đã biết thân phận của Mạnh Tư Bội nhưng nghĩ đến vị phó tông chủ của Tứ Phương tông ở Lan Châu lại bị Vương đại ca sai xử như thủ hạ thì khó mà tưởng tượng nổi.
Không nghĩ nữa, Lệ Phục Thành vội xuống lầu, hắn còn có nhiệm vụ khác đang chờ.
Giờ Thân, Mạnh Tư Bội đúng giờ đẩy cửa rời đi. Khi đi qua hai tên khách nhân, cả hai tên này đều không khỏi sững sờ, không tin được trên thế gian này vẫn còn nữ tử tuyệt thế, xinh đẹp không gì sánh được như thế.
Ừng ực...
Cả hai nuốt ngụm nước miếng, khi thấy Mạnh Tư Bội đi tới thì vội nhường đường, chỉ là hai mắt vẫn không nỡ nhìn về nơi khác.
Các khách nhân khác trong khách sạn cũng không tốt hơn là bao. Hai mắt nhìn chằm chằm Mạnh Tư Bội, nếu không phải Mạnh Tư Bội phát ra khí thế người sống chớ tới gần thì đám đăng đồ tử đã sớm không chịu nổi mà tiến lên quấy rối.
Cứ vậy, Mạnh Tư Bội từng bước từng bước đi ra khỏi khách sạn và không phát hiện bất kỳ dị thường gì.
Mạnh Tư Bội nhìn xung quanh một phen rồi đi tới tòa nhà mà Lịch Phục Thành an bài cho mình.
Bên trong Nguyệt Nha cốc, bầu không khí lúc này có chút khẩn trương, đệ tử các đại tông môn vốn cho rằng chỉ khi bảo vật khi xuất thế mới động thủ nhưng bây giờ tông chủ nhà họ hình như đã không còn kiên nhẫn.
Lâm Nhân Võ không ngừng đi lại trong đại trướng của mình, tâm tình mấy ngày nay của hắn vô cùng bực bội.
Bởi vì hiện tại hắn ngày càng cảm thấy Yến Văn Quang có vấn đề, vì đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà đối phương vẫn chẳng điều tra được gì, chỉ bảo sự kiện liên hợp này xảy ra quá đột nhiên.
Nhưng Doãn Tu Lương lại không ngừng báo tin về, có đủ bằng chứng xác nhận hai tông này đã sớm có dấu hiệu muốn liên thủ đối phó hắn, hơn nữa còn nội ứng ngoại hợp với người trong tôn môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận