Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 186: Người Quê Mùa

"Thẩm Liên, Bôn Lôi tông."
“Đồ Tam Xuyên, Hạt Vương ổ!"
"Xin mời."
"Giết!"
Trên lôi đài, hai đệ tử rút trường thương của mình ra lao vào chiến đấu.
Bị Ân Giang Hồng nháo trò như thế, Quan Thập An cũng không còn tâm tư làm thọ yến, trực tiếp tiến hành Anh Kiệt Hội luôn. Hắn vốn muốn đổi tên hội nhưng dưới sự kiên trì của Ân Giang Hồng, cuối cùng vẫn giữ tên Anh Kiệt Thiếu Niên Hội.
"A!"
Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, Thẩm Luyện bị đâm trúng vai trái, nửa quỳ trên mặt đất, bất đắc dĩ nhận thua.
"Đồ Tam Xuyên của Hạt Vương ổ thắng."
Theo âm thanh bất đắc dĩ của trọng tài, tuyên bố nhanh chóng được đưa ra.
Đệ tử ma giáo không hừng hò vang.
"Đánh rất đẹp! Tam Xuyên ca quá lợi hại!"
"Đồ đại ca, tối nay ta sẽ mở cửa chờ ngươi a! ".
"Ha ha ha, ta cũng vậy."
"Cút! Hán tử như các người đừng khiến ta buồn nôn."
...
So với hoan thanh tiếu ngữ của đệ tử ma giáo bên kia, đệ tử chính phái bên này là một mảnh ảm đạm.
"Sao có thể như vậy... Thẩm sư huynh vậy mà đã bại."
Đáp lại câu này chỉ có trầm mặc.
Cũng không phải đệ tử chính phái thua không gượng nổi mà sau hai ngày tỷ thí, chính phái bên này vẫn luôn thua nhiều thắng ít, mấy vị đệ tử được trao nhiều kỳ vọng đều nhao nhao thua trận.
"Ai nha nha, xem ra về mặc thương pháp thì ma giáo chúng ta thắng rồi. Đã nhường đã nhường. Ai, Quan tông chủ, đệ tử chính phái các ngươi chẳng lẽ thấy chúng ta là khách nên cố tình nhường chúng ta hả? Không cần đâu, đệ tử ma giáo chúng ta thắng mãi cũng thấy ngược đó.”
Trên đài cao, Ân Giang Hồng ý cười đầy mặt nói với Quan Thập An.
Dù Quan Thập An đã lường trước Ân Giang Hồng khẳng định có chuẩn bị mà đến, nhưng hắn cho rằng "chuẩn bị" của Ân Giang Hồng sẽ dành cho kế hoạch gì đó rất lớn. Vì vậy đã âm thầm đã trưởng lão trong tông cùng tất cả hộ pháp ra ngoài điều tra.
Sau hai ngày tỷ thí, Quan Thập An phát hiện Ân Giang Hồng căn bản không có kế hoạch gì khác, chỉ muốn dẫn đệ tử nhà họ tới vả mặt đệ tử chính phái mà thôi.
Trong hai hôm nay, chính phái căn bản bị áp chế mọi mặt. Thậm chí tỷ thí những hạng mục nhỏ cũng thua, không có đệ tử chính phái nào vào được vòng tiếp theo cả.
Điều này khiến tông chủ chính phái thập phần khó xử, nhưng hắn nghĩ mãi không rõ vì sao lại thành dạng này. Theo lý mà nói, bất luận là tài nguyên hay danh vọng, ma giáo cũng không sánh bằng chính phái họ, vì sao lại dạy dỗ thế hệ tuổi trẻ lợi hại được như vậy!
Thấy Quan Thập An không nói lời nào, Ân Giang Hồng vẫn không tính dừng lại, tiếp tục nói liên hồi:
"Hẳn Quan tông chủ đang tức giận nhỉ? Tỷ thí thôi mà, có thua có thắng. Lần này chúng ta thắng, lần sau các ngươi thua, rất bình thường."
Quan Thập An hít sâu một hơi, nhìn về phía trước:
"Ân giáo chủ, ai cười đến cuối cùng vẫn chưa chắc đâu.”
"Đương nhiên, bất quá ma giáo chúng ta tôn sùng tận hưởng lạc thú trước mắt, thắng thì vui liền, đợi lát nữa thu khó chịu cũng không muộn."
Quan Thập An nghe xong thì không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn về một chỗ khác của lôi đài.
Một bên khác, sau khi Giang Bắc Nhiên thắng được đối thủ thì rời khỏi lôi đài, hắn phát hiện đây là một trong những trận thắng hiếm hoi của ngày hôm nay.
Mặc dù Giang Bắc Nhiên không ngờ chính phái lại thất bại thảm như vậy, nhưng dần dần cũng nhận ra.
Bởi vì “con đường chiêu sinh” giữa hai bên quá lớn a.
Trong số các đệ tử chính phái, phần lớn là đệ tử của gia tộc thuộc các quận huyện trong Phong Châu. Những đệ tử này không chỉ có nội tình tốt, còn có thể cung cấp nhân mạch cho tông môn, có thể là vô cùng hoàn mỹ.
Mà ma giáo thì sao, đệ tử gia nhập đa phần đều là cô nhi hoặc hài tử ở tầng lớp nghèo và dưới chót. Tư chất đại đa số không cách nào so cùng con em đại gia tộc, cơ mà số lượng lại rất nhiều.
Nếu nói tinh anh trong số đệ tử chính phái là trăm có một thì đệ tử ma giáo tinh anh chính là ngàn dặm mới tìm được một.
Trong thiên tài trong một trăm so với thiên tài trong vạn người, chỉ cần nghĩ chút là biết bên nào có xác suất cao hơn.
Nếu chính phái tiếp tục chỉ chọn đệ tử gia tộc, coi nhẹ “người quê mùa” thì chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn.
Đã thế, để chính phái bị treo lên đánh một trận cũng rất tốt, kế hoạch của ta sẽ có cơ hội thực hiện.
Nhưng vừa nghĩ xong, Giang Bắc Nhiên đã thở dài.
Cơ mà phiền phức là mục đích của những ma giáo này chắc chắn không chỉ vậy.
Trong tiếng thở dài của các đại đệ tử chính phái, một ngày tỷ thí nữa lại trôi qua, đệ tử chính phái vào vòng trong ngày càng ít.
Vì thế mà trong đêm, đệ tử chính phái chưa bị đào thải được triệu tập vào một gian phòng. Giang Bắc Nhiên nhìn sơ qua thì phát hiện tổng cộng chỉ còn lại hơn 60 người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận