Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 666: Tập Hợp (1)

Giang Bắc Nhiên đi vào Hồi Nhạn phong, vốn định đi chào hỏi đường chủ và lễ đường nhưng đột nhiên phát hiện có một con Anh Phong Điểu bay về phía mình.
Giang Bắc Nhiên duỗi ngón tay ra, tiếp lấy Anh Phong Điểu rồi lấy thư từ trong mớ lông của nó.
Hắn mở ra đọc một lần, phát hiện lần này là thư Lạc Văn Chu gửi tới.
Hiệu suất thật không sai.
Giang Bắc Nhiên đọc thư xong lập tức ngồi lên tường vân rời khỏi Quy Tâm tông.
Hắn bay đến bên cạnh một cái hồ rồi chậm rãi đi xuống đám mây.
"Sư phụ!"
Giang Bắc Nhiên vừa đáp xuống đã nghe tiếng hô hoán vang lên từ nơi xa.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Lạc Văn Chu đang chạy như bay tới.
"Đoạn thời gian này vất vả cho ngươi rồi."
Đợi Lạc Văn Chu đứng vững xong Giang Bắc Nhiên mới thăm hỏi.
"Không khổ cực! Chỉ là chút chuyện thôi!”
Lạc Văn Chu nói xong lập tức lấy một phần địa đồ từ trong càn khôn giới ra đưa cho Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Sư phụ, đây là địa đồ ngài muốn ta. Ngài nhìn thử đi, còn hài lòng không."
Bắt đầu từ hai năm trước, Giang Bắc Nhiên đã giao cho Lạc Văn Chu hai nhiệm vụ, một là muốn hắn đi tới quốc gia khác tìm kiếm đủ loại hạt giống thực vật, khoai tây trước đó chỉ là một trong số đó mà thôi.
Thứ hai, trên đường tìm kiếm hạt giống, Giang Bắc Nhiên kêu hắn ghi nhớ bản đồ từng quốc gia rồi vẽ thành địa đồ.
Vì chuyện này mà Giang Bắc Nhiên còn truyền thụ kỹ nghệ vẽ địa đồ cho Lạc Văn Chu.
Bây giờ sau hai năm qua đi, rốt cục Lạc Văn Chu cũng nộp bài tập cho hắn.
Nhìn địa đồ, Giang Bắc Nhiên vui mừng mở miệng nói:
"So với ta tưởng tượng thì tốt hơn đấy, vất vả cho ngươi rồi."
"Sư phụ hài lòng là được."
Giang Bắc Nhiên cất kỹ địa đồ, thuận tay dùng tinh thần lực dò xét Lạc Văn Chu một chút, phát hiện tu vi của đối phương vậy mà đã đạt đến Huyền Linh.
Sao ai cũng mang tới kinh hỉ cho ta hết nhỉ.
Hai người trước đã khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không sánh nổi với Lạc Văn Chu, bởi vì Lạc Văn Chu không đặt tâm tư trên việc tu luyện.
Đối với hắn mà nói, luyện đan mới là ưu tiên, đây cũng là nguyên nhân Giang Bắc Nhiên giao nhiệm vụ vẽ địa đồ cho đối phương.
Đầu tiên là Lạc Văn Chu am hiểu sưu tập tình báo, cũng rất nhanh dung nhập vào đám người. Thứ hai là hắn không quan tâm tới việc tu luyện, so với quá trình tu hành khô khan thì loại nhiệm vụ đi khắp nơi này thích hợp với Lạc Văn Chu hơn.
Nhưng không ngờ tiểu tử này không chỉ đi chơi thật vui mà tu vi còn tăng vọt, chẳng kém hai vị sư huynh còn lại chút nào.
"Tấn thăng lên Huyền Linh từ khi nào? Ngươi gặp được kỳ ngộ à?"
Đối mặt với sư phụ, đương nhiên Lạc Văn Chu không có bất kỳ giấu giếm nào, trực tiếp chắp tay đáp:
"Hồi bẩm sư phụ, trên đường đi qua Khúc quốc, ta từng xuất thủ cứu một vị trưởng tử của tộc trưởng. Vị tộc trưởng kia vì cảm tạ ta đã dùng bí thuật của gia tộc bọn họ truyền một lượng lớn huyền khí vào trong cơ thể ta, giúp ta đột phá hai cảnh giới."
Lại còn có loại bí thuật này?
Giang Bắc Nhiên chưa từng thấy loại công phu quán thây này, bắt đầu hỏi:
"Loại bí thuật này có hạn chế gì không?"
"Sư phụ anh minh, theo vị tộc trưởng kia nói, thi triển loại bí thuật này cần chuẩn bị rất nhiều thứ, chỉ là vị tộc trưởng kia không nói cụ thể cho ta nghe.”
Bí thuật mà, khẳng định là không truyền ra ngoài. Bất quá coi như vị tộc trưởng kia không nói, Giang Bắc Nhiên cũng có thể đoán được độ khó khi thi triển loại bí thuật này.
Bất quá không quản nó phức tạp thế nào, chỉ mỗi công dụng của loại công pháp này cũng khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng hứng thú.
"Nhà đó tên gì?"
"Khuất gia, tên của tộc trưởng là Khuất Chí Trạch, là một cường giả cấp Huyền Hoàng."
Thấy biểu tình hứng thú của sư phụ, Lạc Văn Chu chắp tay nói:
"Sư phụ, dọc đường này đệ tử còn gặp rất nhiều kỳ văn dị sự, không biết ngài có muốn nghe không?”
"Ân, nói đi."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
Thấy sư phụ hứng thú, Lạc Văn Chu như mở mát hát thao thao bất tận.
Chờ Lạc Văn Chu nói xong thì mặt trời đã bắt đầu lặn, tịch dương chiếu đỏ nửa bầu trời.
"Xem ra đoạn đường này ngươi thu hoạch tương đối khá a."
Giang Bắc Nhiên vừa cười vừa nói.
Những chuyện Lạc Văn Chu kể khiến Giang Bắc Nhiên cảm thấy thế giới này thật lớn, không thiếu cái lạ, trong đại lục này thật sự còn có rất nhiều chuyện thần kỳ và đặc sắc chờ hắn đi khám phá.
“Đều nhờ phúc của sư phụ cả."
Giang Bắc Nhiên vỗ vỗ vai Lạc Văn Chu rồi thổi ra một đoán tường vân, ngoắc ngoắc Lạc Văn Chu.
"Lên đây đi, sư phụ dẫn ngươi đi tới chỗ tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận