Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 668: Gặp Lại (1)

Trong lúc Lạc Văn Chu lâm vào khiếp sợ không thôi thì bên tai vang lên tiếng kêu của Giang Bắc Nhiên .
"Văn Chu."
"Đệ tử có mặt."
Lạc Văn Chu lập tức chắp tay đáp lại.
"Vi sư vốn nghĩ ngươi vô tâm đi trên con đường tu luyện nên đã chế tạo cho ngươi một bộ bảo giáp hộ thân. Bây giờ xem ra ngươi vẫn có chí cầu tiến, đợi lần sau có cơ hội, vi sư sẽ giúp ngươi chế tạo một thanh vũ khí thích hợp với ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì thảy một cái hộp trúc cho Lạc Văn Chu.
Nghe sư phụ nghĩ về mình như thế, trong lòng Lạc Văn Chu rất cảm kích, hắn nhận lấy cái hộp rồi hô to:
"Đa tạ sư phụ! Đệ tử nhất định sẽ cố gắng."
Cuối cùng, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Khúc Dương Trạch, đưa cho hắn một bộ bao tay:
"Đeo lên thử đi."
Đầu tiên, Khúc Dương Trạch cám ơn sư phụ một tiếng rồi mới nhận lấy quà, đeo vào tay.
"Duỗi tay ngươi ra đi.”
"Vâng."
Khúc Dương Trạch nói xong thì làm theo, cánh tay như cao su bắn ra ngoài.
Tiếp đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khúc Dương Trạch, cái bao tay kia bắt đầu dài ra, mọc ra một loạt gai ngược.
"Thu tay về đi."
Khúc Dương Trạch nghe chỉ lệnh của sư phụ, thu tay về, không ngờ bao tay kia đã trở về nguyên dạng.
"Sư phụ... Bao tay này thật là lợi hại."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười rồi đáp:
"Thể chất của ngươi tương đối đặc thù, vũ khí bình thường chỉ hạn chế chiêu thức của ngươi, cho nên ta chế tạo một kiện vũ khí có thể phụ trợ ngươi, đợi đến khi nó khai linh trí, có thể giúp ngươi càng thêm nhiều."
"Sư phụ anh minh!"
Kỳ thật Khúc Dương Trạch cũng rất muốn tự luyện một món vũ khí, nhưng bất luận là loại nào vũ khí cũng khiến hắn cảm thấy bó tay bó chân, ví dụ như trường thương chẳng hạn, khi cánh tay hắn dài ra thì rất khó dùng trường thương, ngược lại nếu không duỗi ra lại khó chịu cho hắn.
Bây giờ sư phụ vừa ra tay đã giúp hắn giải quyết được phiền não này, khiến sự sùng bái của Khúc Dương Trạch đối với sư phụ lại càng thêm một bậc.
Giang Bắc Nhiên phân chia vũ khí xong thì nhìn bốn đồ đệ đang hành lễ với mình, nói:
"Trong vũ khí của các ngươi ta đã thiết hạ trận pháp ẩn tàng khí tức, người khác sẽ không nhìn ra sự đặc thù của chúng. Nhưng khi các ngươi sử dụng nhớ chú ý một chút, chuyện có thể gây bất lợi cho mình thì nhớ cẩn thận ngôn từ.”
"Cẩn tuân mệnh lệnh của sư phụ."
"Được rồi, lần này gọi các ngươi đến trừ đưa mấy món pháp bảo này cho các ngươi ra còn có một việc muốn nói với các ngươi. Mấy ngày nữa ta sẽ đi Lương quốc, trước đó sẽ an bài tốt cho các ngươi, hiện tại tu vi của các ngươi đã tăng trưởng, vi sư cũng an tâm giao thêm nhiều việc hơn cho các ngươi đi làm."
"Kính xin sư phụ phân phó!"
Hơn một năm nay, bốn người đều đã trưởng thành hơn rất nhiều. Họ đang rầu vì không có cơ hội hảo hảo bày ra cho sư phụ thấy. Bây giờ cơ hội tới rồi, đương nhiên họ sẽ phải nắm bắt cho thật tốt.
Sau khi phân phó công chuyện cho bốn người, Giang Bắc Nhiên mới nó:
"Đó là chuyện các ngươi cần làm, vi sư mong đợi biểu hiện của các ngươi."
"Xin sư phụ yên tâm!"
Bốn người cùng đáp.
"Được rồi, đi thôi."
"Vâng!"
Chờ đám Ngô Thanh Sách rời đi, Giang Bắc Nhiên bắt đầu thầm tính toán, hắn muốn thay đổi, hoặc nói là muốn nâng cấp.
Bây giờ trong số bốn đệ tử của hắn, người mạnh nhất là Ngô Thanh Sách đã gần tới Huyền Vương. Phải biết, ở Thịnh quốc này, Huyền Vương đã là cường giả có thể khai tông lập phái, có thể nói là cường giả một phương.
Nói cách khác, những chuyện hoặc sự vật sự việc mà Ngô Thanh Sách tiếp xúc xưa không bằng nay, vật liệu và bảo vật mà hắn có thể lấy được khẳng định phải cao cấp hơn lúc trước nhiều.
Đây là điểm khiến để Giang Bắc Nhiên vô cùng chờ mong.
Dù sao hắn bồi dưỡng mấy tên đệ tử này vốn là để thu thập nguyên liệu cho hắn, bây giờ mắt thấy đã nở hoa kết trái, trong lòng tự nhiên đắc ý.
Nghĩ đến bản thân sắp có được nguyên liệu tốt hơn, Giang Bắc Nhiên vô cùng chờ mong.
Cùng lúc đó, trong Quy Tâm tông.
"Phía đông không có ai, hoàn tất kiểm tra."
"Phía tây không có ai, hoàn tất kiểm tra."
"Phía nam ... Suỵt, phía nam có động tĩnh, ẩn nấp!"
Một lát sau.
"Nguy cơ đã được giải trừ, phía nam không có ai, hoàn tất kiểm tra."
"Được, tiến lên!"
Trong Phi Vũ đường, năm bóng người mượn nhờ đất đá và cây cối lặng lẽ đi về phía trước, năm người xếp thành một hàng, lúc hợp lúc tan, di chuyển hết sức cẩn thận.
"Có người, có người, nhanh ẩn nấp!"
Nghe được thanh âm của Ngu Quy Miểu, năm người, người thì leo lên cây, người thì nằm sấp xuống bãi cỏ, dùng năng lực ẩn núp vô cùng thuần thục mà đứng lên ngồi xuống.
"Đi rồi sao?"
Phương Thu Dao nhỏ giọng hỏi.
Ngu Quy Miểu trốn ở trên cây nhìn hai tên đệ tử Phi Vũ đường đi tới từ xa, lúc này mới hô lên:
"Tình báo giải trừ, có thể tiếp tục đi tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận