Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 505: Đại Biểu Cho Lan Châu (2)

Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thể chất.
"Ngươi!"
Yến Hạo Không bỗng đứng lên, chỉ Giang Bắc Nhiên, trông rất có khí thế muốn một chưởng đập chết đối phương.
Mặt khác, các tông chủ còn lại cũng không ngờ tân hoàng lại trả lời như vậy, căn bản là không xem họ Yến vào mắt.
Giang Bắc Nhiên lạnh nhạt không gì sánh được, đối mặt với ngón tay của Yến Hạo Không, mỉm cười hỏi:
"Ngài hẳn là Yến tông chủ của Lôi Minh tông a?"
"Phải thì thế nào?"
"Ngài cũng quá hẹp hòi rồi, trẫm bất quá chỉ có chút mâu thuẫn với gia tộc dưới trướng ngày thôi. Về tình về lý đều là thủ hạ của ngài sai, sao hôm nay lại hùng hổ dọa người thế?”
"Đúng sai thế nào chưa tới phiên tiểu hoàng đế miệng còn hôi sữa như ngươi đến phán. Nói cho ngươi biết, ngươi lo quản tốt đám chó săn của mình đi. Nếu còn dám đối nghịch cùng bản tông, ngươi đừng hòng có thịt mà ăn!”
"Ồ? Trẫm bình sinh thích ăn trái cây nhất, nếu Yến tông chủ đã cho, trẫm trước xin cám ơn."
Lời này vừa nói xong, Yến Hạo Không tức tới râu cũng run lên, trong nháy mắt giơ tay phải lên:
"Giỏi! Giỏi cho một tên tiểu hoàng đế miệng lưỡi bén nhọn! Hôm nay lão phu để ngươi hảo hảo nhấm nháp trái cây của ta có ngọt hay không!”
Nói xong, Liệt Dương Chưởng đánh về phía Giang Bắc Nhiên.
"Chậm đã!"
Lúc này, một bóng người trong nháy mắt bảo hộ trước mặt Giang Bắc Nhiên, ngăn cản Liệt Dương Chưởng của Yến Hạo Không lại:
"Hôm nay chúng ta tụ tập ở đây chủ yếu là để đối phó với chướng khí, bây giờ chướng khí chưa trừ, gây nên hỗn loạn thật sự không khôn ngoan, xin nể mặt ta bỏ qua chuyện này đi.”
Không đợi Yến Hạo Không trả lời, thân ảnh kia nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Bất luận Ân giáo chủ cho ngươi quyền lực cỡ nào, nhưng trước mặt trưởng bối, chẳng phải ngươi nên khiêm tốn một chút à?"
"Ý của tiền bối là, vãn bối quá kiêu ngạo."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì chắp tay với Yến Hạo Không:
"Yến tông chủ, tiểu tử lỗ mãng, vẫn xin tông chủ chớ trách."
Giang Bắc Nhiên hiểu rõ, dưới tình huống này, hắn không chịu thua là vì Yến Hạo Không không cho hắn bậc thanh để xuống, nếu cứ tiếp tục làm tới, chỉ sợ đối phương nhịn không được một chưởng đập chết hắn mất.
Dù Yến Hạo Không vẫn rất muốn đánh chết tiểu hoàng đế nhưng thấy tiểu hoàng đế đối mặt với mình lại thong dong như thế, hắn liền biết Quan tông chủ và Ân ma đầu thật sự rất ủng hộ tên này.
Mà hắn chỉ muốn ra oai phủ đầu, không cần vì vậy mà đắc tội hai vị Huyền Tông.
Thế là hắn hất tay áo lớn giọng nói:
"Hừ! Xem ngươi tuổi nhỏ, lần này lão phu liền tha cho ngươi."
Nói xong thì quay về chỗ ngồi của mình.
Trò nháo sự này khiến các đại lão lần nữa phải rửa mắt nhìn thật kỹ vị tân hoàng này.
Tuy hai vị Huyền Tông ủng hộ hắn nhưng khi hai người không có mặt, hắn vẫn dám công khai dùng ngôn ngữ khiêu khích một vị Huyền Hoàng, phần tâm tính này... Nên nói hắn không biết nên không sợ, hay thật sự có đủ dũng khí dù núi cao có sụp đổ ngay trước mặt cũng chẳng biến sắc?
Nhưng mặc kệ là loại nào, họ đều hiểu, vị tân hoàng này không phải quả hồng mềm mặc họ xoa nắn.
Chờ Yến Hạo Không ngồi xuống, Giang Bắc Nhiên nhìn người xuất thủ tương trợ trước mắt, chắp tay nói:
"Đa tạ tiền bối cứu giúp, không biết cao tính đại danh của tiền bối là gì?"
"Lệ Thương Thiên."
Để lại tên, Lệ Thương Thiên yên lặng quay về chỗ ngồi của mình.
Nguyên lai hắn chính là Lệ Thương Thiên a... Tướng mạo kém xa Lịch Phục Thành.
Giang Bắc Nhiên thầm chửi một câu, liền hiểu rõ vì sao Lệ Thương Thiên không thích Lịch Phục Thành, tướng mạo hai người này căn bản khác nhau hoàn toàn.
Đợi Lệ Thương Thiên lần nữa ngồi xuống, trong đại trướng tiếp tục vang lên âm thanh thảo luận, chỉ là không ai nói chuyện với Giang Bắc Nhiên mà thôi. Dù sao ngươi ngồi đây đều là nhân vật cấp tông chủ, sao có thể chủ động bắt chuyện với hoàng đế không có chút tu vi nào?
Vậy thì quá mất mặt rồi.
Tình hình này cứ thế kéo dài chừng nửa canh giờ, vào lúc Giang Bắc Nhiên cảm thấy kỳ quái vì sao hai lão đầu kia còn chưa về thì tinh thần đột nhiên chấn động, hắn cảm nhận được sau lưng xuất hiện một cỗ linh khí cực kỳ cuồng loạn.
Mặt khác, các tông chủ trong trướng tự nhiên cũng cảm giác được, cả bọn nhao nhao xông ra ngoài lều.
Không đợi Giang Bắc Nhiên kịp xông ra ngoài, hắn đã thấy Ân Giang Hồng đi vào trong lều vải, một tay bắt lấy vai mình:
"Không có thời gian giải thích, đi!"
Nói xong thì kéo Giang Bắc Nhiên bay khỏi lều vải.
Chờ hai người bay lên, Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn lại mới thấy chướng khi đang khuếch tán với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã nuốt chửng đại trướng họ vừa ở.
Lại bắt đầu! ?
Giang Bắc Nhiên vốn tưởng chướng khí sẽ yên tĩnh một hồi, không ngờ nó lại khuếch tán nhanh như vậy, phảng phất như an tĩnh vừa rồi chỉ là đang tụ lực mà thôi.
Một mực bay hơn mười dặm, đợi đến khi tốc độ chướng khí chậm dần, Ân Giang Hồng mới ngừng lại, để Giang Bắc Nhiên xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận