Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 590: Tiểu Thất (1)

"Không cần, ta thích uống trà."
Giang Bắc Nhiên giơ chén trà lên và nói.
"Vậy ta không khách khí nữa."
Tiểu Thất uống một hớp rượu lớn.
Tiểu Thất quệt miệng, tới gần Giang Bắc Nhiên hiếu kỳ nói:
"Công tử, cho ta tò mò hỏi một câu, sao ngài nhìn ra được chuyện hồi sáng vậy?” "Tiểu nương tử kia gặp du côn, ngoài mặt kinh hoảng nhưng dưới chân hoàn toàn không nhúc nhích, cũng không có ý núp sau lưng tình lang nhà mình. Du côn nhìn qua dù hung ác nhưng tát thư sinh một cái trông có lực nhưng tới nơi thu sức, còn có..."
"Được rồi được rồi, công tử không cần nói nữa, không ngờ mà kịch của ta quá nhiều lỗ hổng a, xin thụ giáo."
Giang Bắc Nhiên nhấp một ngụm trà, giương mắt nói:
"Kỳ thật ta cũng có một vấn đề muốn hỏi."
"Xin công tử cứ hỏi."
"Các ngươi đã an bài vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, sao còn để tiểu nương tử có tình lang? Vậy chẳng phải khiến anh hùng không có hứng cứu à?” "Ha ha ha ha."
Tiểu Thất cười to vài tiếng:
"Cũng không phải, cũng không phải, Vương công tử không hiểu rồi, những anh hùng kia lại thích như thế.” "Như thế là sao?"
Tiểu Thất cười bỉ ổi, tới gần nói thầm với Giang Bắc Nhiên:
"Lão bà của người khác hấp dẫn hơn.” Khá lắm...
Nghe xong câu giải thích này, Giang Bắc Nhiên lập tức hiểu thú vui tao nhã của các bậc “anh hùng”.
Được một người đàn bà có chồng câu dẫn, đôi khi còn trí mạng hơn nhiều so với hoàng hoa khuê nữ, không tin ngươi hỏi Tào Tháo xem?
Thấy biểu lộ Giang Bắc Nhiên không có thay đổi gì, Tiểu Thất nhỏ giọng nói tiếp:
"Nói ngài biết, nếu hôm nay ngài cứu được tiểu nương tử kia, tình lang nàng sẽ lập tức tới hảo hảo cảm tạ ngài đại ân đại đức của ngài một phen. Sau đó thuận thế mời ngài tới nhà họ ăn một bữa cơm rồi nhận ngài làm đại ca. Khi đó tiểu nương tử xem như lão bà của huynh đệ ngài. Uống đến chén rượu thứ hai, thư sinh sẽ gục, tiểu nương tử rót rượu cho ngài sẽ nũng nịu nhìn ngài bằng hai mắt long lanh, lúc rót rượu lúc lại không cẩn thận làm đổ lên quần của ngài, ngài nghĩ xem.....”
Đừng nói nữa, đừng nói nữa, trong đầu có hình ảnh.
Nghe tới đây, Giang Bắc Nhiên cảm thấy tên này không làm biên kịch AV thật đúng là lãng phí nhân tài.
Nói tiếp sẽ là nội dung không thích hợp cho thiếu nhi nghe. Vì thế Tiểu Thất cười hắc hắc:
"Cứ thế, dù là anh hùng hảo hán bằng sắt cũng mặc người chém giết a !” Giang Bắc Nhiên gật đầu, hiếu kỳ hỏi:
"Phía sau thì sao?” "Lúc này thì đúng rồi, an bài thư sinh nhìn thấy chuyện xấu của anh hùng. Đến lúc đó, anh hùng vì bảo toàn thanh danh của mình, cái gì mà chẳng chịu bỏ ra."
"Nếu gặp phải háo sắc thì càng dễ xử lí, tiểu nương tử còn có tỷ tỷ muội muội, cô cô thẩm thẩm, chỉ cần cho an bài dễ chịu, dù đại giới thế nào cũng sẽ trả đủ.” "Còn có người thích chơi trò kích thích hơn, vậy chúng ta cũng có thể cho an bài..."
Giang Bắc Nhiên nghe xong không khỏi có chút tê hết cả da đầu. Hắn nguyên cứ tưởng đây là lừa đảo bình thường, ai ngờ nghiệp vụ nhuần nhuyễn như vậy, có thể nói là ép khô người khác a.
Tuy thủ đoạn hạ lưu nhưng Giang Bắc Nhiên không thể không thừa nhận, tên côn đồ trước mắt đúng là một nhân tài.
Thấy biểu lộ Giang Bắc Nhiên có chút vi diệu, Tiểu Thất thở dài nói:
"Này, chúng ta cũng là kiếm miếng cơm thôi. Còn phải nuôi một nhóm người nữa đó. Việc này cũng đâu hại mạng ai, tuy nói lừa gạt chút tiền tài nhưng không phải cũng khiến họ thoải mái muốn chết à?"
"Ngươi ngụy biện hay đấy."
Giang Bắc Nhiên cười một tiếng:
"Nhưng các ngươi lừa nhiều anh hùng hảo hán như vậy, có khi nào đụng trúng đá tảng không?” "Có! Đương nhiên là có."
Tiểu Thất nói xong thì chỉ lên trên:
"Nhưng phí trên ta có người, nếu có chuyện gì cũng có người bãi bình giúp chúng ta."
"Cho nên ngươi tìm ta là để làm gì?"
Nghe xong chuyện xưa, Giang Bắc Nhiên đi thẳng vào vấn đề.
"Hắc hắc, cái này sao..."
Tiểu Thất cười rồi ngồi về chỗ của mình:
"Tiểu Thất ta bình sinh thích nhất kết giao bằng hữu cùng người thông minh, vì họ có thể giúp ta học được rất nhiều kiến thức. Hôm nay khi ta thấy ngài, ta đã cảm thấy ngài không giống bình thường, dùng hai chữ thông minh cũng không đủ hình dung ngài. Ngài là loại... Loại người rất ít gặp. Dù sao ta cũng không biết nên nói thế nào. Nhưng ta luôn cảm thấy, nếu có thể kéo gần quan hệ với ngài sẽ rất tốt.” "Nếu muốn kiếm ta để lĩnh giáo thì vì sao phải trèo cửa sổ mà không phải cửa chính?"
"Ngài là người thông minh, ta cũng không dối gạt gì ngài. Ta cảm thấy cao thủ như các ngài sẽ không thích những người bình thường. Nếu gõ cửa, tám phần ngài sẽ cự tuyệt, nhảy cửa sổ ngược lại sẽ khiến ngài hứng thú hơn."
"Ha ha ha ha."
Giang Bắc Nhiên nghe xong không khỏi cười ha ha:
"Thú vị, ngươi thật sự rất thú vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận