Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 495: Bảo Vật

"Ây... Ách..."
Trong lều, Mộc Cửu Nhật chậm rãi mở mắt ra, tiếp đó hắn kinh ngạc bật dậy, thế nhưng cảm nhận được toàn thân đau nhức.
"Nằm thêm chút nữa đi, xương cốt toàn thân không chỗ nào là toàn vẹn, ngũ tạng cũng lộn tùng phèo, ta đã xức thuốc cho ngươi rồi, tới đêm hẳn là có thể cử động lại."
Nghe Ngô Thanh Sách thả lỏng nói, Mộc Cửu Nhật mới an lòng hơn. Ít nhất hai người họ cũng đang ở nơi an toàn.
"Ngươi đánh thắng Tứ Đồ?"
Mộc Cửu Nhật đã tỉnh táo lại, kinh ngạc nói.
Trong nháy mắt ngất đi, hắn vốn tưởng hai người họ chết chắc, dù sao hắn khó lòng tin được Ngô Thanh Sách có thể lấy sức một người đánh thắng bốn Đại Huyền Sư đỉnh phong.
"Ừm, cũng... xem như ta thắng đi."
Ngô Thanh Sách có chút lúng túng đáp.
Nhờ linh đan sư huynh cho, vết thương dữ tợn trên người Ngô Thanh Sách đã khép lại trong nháy mắt.
Về phần tiếp đó, chỉ cần không phải có nhiều Huyền Linh, từ Đại Huyền Sư trở xuống, Ngô Thanh Sách chưa gặp ai có thể thắng được mình cả.
Thu thập xong Tứ Đồ, Ngô Thanh Sách chịu một trận huấn luyện rồi thì khiên Mộc Cửu Nhật đã hôn mê về doanh địa.
Xem như... ?
Mộc Cửu Nhật nhíu mày, có chút không hiểu.
Chỉ trong chốc lát cố gắng nhớ lại, Mộc Cửu Nhật đột nhiên nhớ tới, hình như trước khi ngất đi, hắn nghe được thanh âm quan thuộc, cơ mà không nhớ từng nghe ở đâu.
Thấy Mộc Cửu Nhật không tới nữa, Ngô Thanh Sách đổi đề tài:
"Sao ngươi lại chạy tới đây?"
"Có người tới báo, nói Xuyên Trung huyện có tàn đảng Độc Nga giáo, ta liền điều người tới, ai ngờ lại lọt vào bẫy của Đinh Thạch Ngũ Đồ, nhắc tới cũng thật hổ thẹn a."
Nghe Mộc Cửu Nhật cũng lập lờ nước đôi, không muốn nói rõ, Ngô Thanh Sách cũng chỉ mỉm cười, không hỏi tiếp.
"Ta thiếu ngươi một mạng."
Trong doanh trướng, Mộc Cửu Nhật trầm mặc lát sau rồi mở miệng nói.
"Đúng thế, ngươi nghĩ kỹ xem nên trả ta thế nào đi."
"Ừm."
Trong nhất thời, gian phòng lần nữa khôi phục an tĩnh.
Ở nơi khác, Giang Bắc Nhiên được Cố Thanh Hoan dẫn tới chỗ đất khô ráo kia.
Hắn dùng tinh thần lực điều tra dưới mặt đất thì phát hiện có một vật thể phát ra nhiệt lượng cao.
“Hơi sâu...”
Giang Bắc Nhiên thầm nói rồi nhìn về phía Khúc Dương Trạch:
"Dương Trạch, đào xuống đây, tới khi nào không chịu được nhiệt độ của nó nữa thì quay lại.”
"Vâng." Khúc Dương Trạch đáp một tiếng, đôi tay không biết đã biến thành móng vuốt sắc bén tự lúc nào, hắn không nói hai lời đã bắt đầu đào xuống, tốc độ cực nhanh.
"Khúc sư đệ thật sự thiên phú dị bẩm a."
Cố Thanh Hoan thấy chỉ một chút mà đã Khúc Dương Trạch được mười mấy trượng thì sợ hãi nói.
"Chỉ là tâm trí hắn còn nhỏ, lại ngây thơ, về sau cần ngươi dạy hắn nhiều một chút a."
Cố Thanh Hoan lập tức chắp tay:
"Không dám nói dạy, ta nguyện cùng sư đệ tiến bộ."
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, có chút tò mò hỏi:
"Các ngươi phát hiện cái này bằng cách nào."
Dị tượng này giấu sâu như thế, muốn tìm được cũng không dễ.
Cố Thanh Hoan vốn muốn thỉnh giáo sư huynh chuyện ngũ giác của mình, nhưng nghe sư huynh hỏi, hắn lập tức kể lại đầu đuôi.
"Ngươi thử vận dụng ngữ giác đến cực hạn chưa?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Thử qua rồi."
Cố Thanh Hoan gật đầu:
"Cảm thấy thế giới hoàn toàn thay đổi, có vô số điểm sáng bình thường không thấy được vây quanh ta.
Vô số điểm sáng... Đừng nói con hàng này bước vào lĩnh vực lượng học rồi nhé.
Theo lời kể của Cố Thanh Hoan, Giang Bắc Nhiên cảm thấy đối phương tựa như tiến vào một thế giới vi mô, ngũ quan giống như kính hiển vi, quan sát mọi vật.
Thì ra Chân Nguyên Thiên Cương Quyết còn có tác dụng này...
Giang Bắc Nhiên trầm tư một lát, lượm một viên đá từ dưới đất lên rồi ném cho Cố Thanh Hoan:
"Ngươi có cảm giác được tảng đá này được tạo thành từ gì không?"
Hắn hỏi Cố Thanh Hoan.
Tảng đá... Không là tảng đá sao?
Nhưng Cố Thanh Hoan biết sư huynh chắc chắn không hỏi thừa, cho nên lập tức toàn lực thôi động ngũ giác để quan sát.
Ban đầu, hắn thấy tảng đá nhỏ phảng phất như một ngọn núi lớn, đứng sừng sững trước mặt mình, nhưng theo thời gian hắn phát hiện tảng đá có kết cấu mà mắt thường không nhìn thấy được.
Chúng có chút dày đặc gồm các khe hở to nhỏ khác nhau.
Cố Thanh Hoan cảm giác như vừa khám phá được vùng đất mới, hắn thu hồi Chân Nguyên Thiên Cương Quyết rồi nói:
"Hồi bẩm sư huynh, là nhiều vật thể nhỏ hợp lại thành tảng đá."
Đúng rồi...
Giang Bắc Nhiên cảm thấy như vừa bắt được kênh truyền hình khoa học tự nhiên nên hào hứng hơn.
Thanh Hoan có khác nào kính hiển vi hình người đâu? Đây cũng một loại công cụ hình người đó chứ.
Nghĩ đến về sau có thể dùng Thanh Hoan đến quan sát kết cấu các loại pháp bảo, Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy mình như vừa nhặt được pháp bảo.
"Ngươi có thể duy trì loại trạng thái này bao lâu?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Đại khái chừng nửa nén hương, trong lúc đó có thể đột nhiên mất ý thức."
"Đại khái bao lâu sẽ khôi phục?"
"Ta... chưa thử."
"Bắt đầu từ hôm nay, bài tập chủ yếu của ngươi là không ngừng luyện tập ngũ giác và kéo dài thời gian vận dụng.”
"Vâng."
"Mặt khác trong lúc luyện tập, quan sát nhiều các loại sự vật hơn, nhất là khoáng thạch, việc này sẽ giúp kỹ nghệ rèn đúc của ngươi được nâng cao.”
Cái gọi là rèn đúc, kỳ thật chính là lợi dụng kim loại có tính dẻo, thay đổi cấu tạo của nó, nếu Cố Thanh Hoan có thể phát triển đến mức thấy rõ kết cấu phân tử...
Khoa học và huyền học có thể kết hợp thì khác nào bật hack?
"Vâng, cẩn tuân sư huynh dạy bảo."
Ngô Thanh Sách chắp tay.
Trong lúc nói chuyện, trong động đột nhiên truyền đến thanh âm của Khúc Dương Trạch.
"Sư ! phụ!, phía dưới thực sự quá nóng!"
"Không chịu nổi nữa thì lên đi."
Giang Bắc Nhiên hô.
"Vâng ! ".
Chỉ chốc lát sau, Khúc Dương Trạch đã bò lên từ cửa hang, khuôn mặt hắn đỏ bừng:
"Sư phụ, ta cảm giác quần áo như sắp bốc cháy tới nơi vậy."
"Ừm, đi tắm đi."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên mặc Ngũ Hành Độn Giáp được Thi Phượng Lan tặng rồi nhảy vào trong huyệt động.
Tốc độ rơi xuống rất nhanh, chỉ một lát, Giang Bắc Nhiên đã cảm nhận được khí nóng phả vào mặt, bất quá đây vẫn là nhiệt độ Giang Bắc Nhiên chịu đựng được, đây là khả năng hắn có thông qua quá trình rèn đúc, hắn có thể tây không cầm sắt được nung đỏ nữa kìa.
Rơi dưới đáy động, Giang Bắc Nhiên có thể cảm giác được mình cách nguồn nhiệt kia không xa, sờ lên bùn đất đỏ bừng bên cạnh, xúc cảm này khiến Giang Bắc Nhiên cảm thấy bùn đất như sắp bị nung thành thể lỏng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận