Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 326: Màn Thầu

"A !"
Tần Thúy Dung hiểu rõ gật đầu.
"Nha đầu này, ngươi tưởng ta là ai chứ, thật là...”
"Hắc hắc, ta chỉ muốn hỏi có phải lão gia thích ăn màn thầu ngươi làm nên mới kêu làm nhiều không. Ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
"Quỷ linh tinh, tránh ra tránh ra, coi chừng đụng phải ngươi."
Tiếp đó phòng bếp cũng làm nhiều dưa muối hơn, cũng đều là đại thiếu gia phân phó.
Giờ Tuất, Tần Thúy Dung điều tra xong thì cẩn thận từng li từng tí đi vào hậu hoa viên, tìm được tiểu thư nhà mình.
"Hỏi được gì chưa?"
Hồng Nhã Tuyền hỏi.
"Ừm! Hỏi được rồi."
Tần Thúy Dung dùng sức gật đầu.
"Được, vậy chúng ta vào đi."
Tới bên cạnh núi giả, không đợi hai người nhìn xung quanh quá lâu, cả hai đã thấy Tống lão bản đi ra từ sau núi giả.
Cố Thanh Hoan chắp tay với hai người, nhìn Tần Thúy Dung:
“Vất vả cho cô nương rồi."
"Không khổ cực, không khổ cực."
Tần Thúy Dung liên tục khoát tay, trả lời:
"Tiên sinh, chuyện ngài muốn ta hỏi, ta đã hỏi rõ. Mấy ngày nay phòng bếp thật sự đã làm nhiều thức ăn hơn, bảo là đại thiếu gia phân phó."
Nghe Tần Thúy Dung trả lời xong, Hồng Nhã Tuyền không khỏi thầm giật mình.
Không nói đến tin tức này có tác dụng gì không, chỉ mỗi việc Tống lão bản nghe xong im lặng nửa ngày đã khiến nàng khó hiểu rồi.
Ai... Lại sắp bị người kia mắng ngu xuẩn. Không đúng, không đúng! Ta không ngốc, bản tiểu thư rất thông minh, hừ!
Hồng Nhã Tuyên thầm an ủi bản thân, sau đó nhịn không được mà tò mò hỏi:
"Không biết việc nhỏ này có giúp gì được tiên sinh không?”
"Chuyện kế tiếp không phiền Hồng tiểu thư nữa, chỉ chờ có kết quả thôi. Ngày mai huynh trưởng sẽ đợi ngươi ở đình nghỉ mát. Ta đi trước một bước, cáo từ."
Cố Thanh Hoan nói xong thì đeo khăn lên, đi ra sau núi giả. Mà Hồng Nhã Tuyên và Tần Thúy Dung cũng theo sau, cơ mà nhanh chóng đã chẳng thấy thân ảnh hắn đâu.
Trong bóng đêm, Tần Thúy Dung cảm nhận được một cỗ hàn khí nên bắt lấy tay tiểu thư nhà mình, thanh âm có chút run rẩy nói:
"Vị Tống tiên sinh này thật đúng là kỳ nhân."
"Đúng vậy a."
Hồng Nhã Tuyền gật đầu.
Bất quá giờ phút này Hồng Nhã Tuyền càng thêm tò mò, có thể cùng lúc khống chế hai vị kỳ nhân kia, đến cùng phải lợi hại thế nào.
Một đêm này, Hồng Nhã Tuyền mất ngủ.
Nàng lăn qua lộn lại, nghĩ mãi cũng không rõ đến tột cùng Tống lão bản đã phát hiện ra cái gì, phát hiện này sẽ đem tới điều gì cho Hồng gia.
Ta sẽ không làm ra đại họa gì chứ...
Hồng Nhã Tuyền bỗng có chút bối rối, nhưng chỉ hơi luống cuống thôi. Sau đó nàng quyết định không cần tự dọa bản thân nữa, vì trực giác nói cho nàng biết, người kia sẽ không hại nàng.
Nhưng đến tột cùng là chuyện gì đây...
Cứ như vậy, Hồng Nhã Tuyền trằn trọc đến bình minh, bất quá dù sao nàng cũng là người tu luyện, một đêm không ngủ cũng chẳng tính là gì, nhịn một hơi đến giờ Dậu rốt cục cũng đợi đến giờ hẹn.
"Hô..."
Điều chỉnh khí tức một chút, Hồng Nhã Tuyền chậm rãi đi vào đình nghỉ mát, phát hiện ba người đã đợi sẵn ở trong.
Hồng Nhã Tuyền vừa chuẩn bị chắp tay đã thấy Giang Bắc Nhiên xua tay:
"Hôm nay ngươi cũng không cần báo cáo, về nhà chờ tin đi, điều tra xong chuyện sẽ nói ngươi biết."
"A! ?"
Hồng Nhã Tuyền sững sờ, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi:
"Ta muốn hỏi, hôm qua Tống..."
"Ngươi về đi, ta không muốn nói thêm lần thứ hai."
Thấy ánh mắt sắc bén của Giang Bắc Nhiên, Hồng Nhã Tuyền không khỏi rụt cổ, cúi đầu nói:
"Vâng..."
Sau khi đi cách xa đình nghỉ mát, Hồng Nhã Tuyên nhịn không được hung hăng giậm chân.
"Người xấu! Dám hung dữ với ta! Dám hung dữ với ta!"
Hồng Nhã Tuyên nhịn không được có chút ủy khuất. Cơ mà cảm thấy nếu người kia đã điều tra xong, vậy chẳng phải không cần mình hỗ trợ nữa sao.
Được rồi, nể tình hắn giúp mình, tha thứ cho hắn một lần vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận