Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 636: Ôn Dịch (2)

Lúc này một nữ nhân áo rách quần manh ôm một đứa bé quỳ trước mặt Mộc Dao hô.
"Được, ngươi đừng gấp, để ta nhìn thử."
Mộc Dao nói xong thì dùng huyền thức kiểm tra tiểu nữ hài một lần, sau đó lại sờ trán con bé.
Tử khí này ngày càng quấn chặt.
Mộc Dao cảm nhận tử khí chạy loạn trong thân thể bé gài thì nhíu mày thật sâu.
Mộc Dao truyền huyền khí vào người đứa bé, khiến đứa bé vốn hấp hối nay đã có một tia sinh khí.
"Mẹ... Ta đói."
Nhìn nữ nhi mở mắt nói, phụ nhân oa một tiếng khóc rống, không ngừng cao giọng hô:
"Đa tạ hoàng thượng, đa tạ hoàng thượng!"
Nhưng Mộc Dao biết mình chỉ có thể trị ngọn không trị gốc, đạo huyền khí này của nàng chỉ giúp con bé trong lúc nhất thời, muốn thật sự cứu người thì phải tìm được biện pháp trị tận gốc ôn dịch.
Nếu là hắn... hắn sẽ làm thế nào.
Mộc Dao đang bất lực đứng giữa nạn dân bỗng mở ta hai mắt.
"Ngươi! ?"
Trong số các nạn dân đang quỳ, một thân ảnh quen thuộc đứng đó mỉm cười nhìn nàng.
Không đợi Mộc Dao lên tiếng, Giang Bắc Nhiên làm thủ thế im lặng với nàng, ra hiệu nàng đi ra chỗ khác trò chuyện.
Trong lúc nhất thời, dù suy nghĩ Mộc Dao vẫn vô cùng hỗn loạn nhưng vẫn gọi tới đệ tử tông môn tới chuyển huyền khí giúp nạn dân, tiếp đó nàng lại khích lệ mọi người thêm vào câu mới đi về phía Giang Bắc Nhiên.
Khổng Thiên Thiên là nha hoàn thiếp thân của hoàng thượng đương nhiên cũng lập tức đuổi tới.
Tới một dốc nhỏ, Mộc Dao đã gặp được người mà nàng luôn nhớ mong.
Trong lúc nhất thời Mộc Dao có vô số câu hỏi cuối cùng chỉ thốt được một câu.
"Hừ, ngươi còn biết trở về."
Mộc Dao vừa dứt lời thì thấy Khổng Thiên Thiên chạy tới hô to một tiếng.
"Hoàng thượng! ? Hoàng thượng!"
Khổng Thiên Thiên mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cùng cao hứng chạy như bay nhào tới ôm Giang Bắc Nhiên nhưng bị hắn tránh đi được.
Giang Bắc Nhiên nhìn Khổng Thiên Thiên vồ hụt thì cười nói:
"Đừng hô bây, hiện tại ta không phải hoàng thượng."
"Đúng rồi a."
Khổng Thiên Thiên vội che miệng, vừa nhìn về phía Mộc Dao vừa nói:
"Hoàng thượng, hô sai rồi có bị ăn gậy không?” Mộc Dao dở khóc dở cười lắc đầu:
"Ngươi không kêu sai đâu, phạt cái gì."
Nói xong nàng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Cha lớn nói, chỉ cần ngươi trở về thì hoàng vị này sẽ trả cho ngươi, ta chỉ là bất đắc dĩ mới ngồi lên chỗ này, ta không thích làm hoàng đế đâu!"
Thấy mình không kêu sai, Khổng Thiên Thiên lập tức lại chạy đến trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, ngài mất tích lâu như vậy là đi đây thế! ? Toàn Phong Châu đều tìm ngươi đây."
"Gặp chút chuyện khó giải quyết nên bị nhốt lại."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Mộc Dao hỏi:
"Nói ta biết chuyện đã xảy ra trong một năm nay đi. Ví dụ trận ôn dịch kỳ quái này.” "Khục!"
Mộc Dao ho nhẹ một tiếng:
"Việc này nói ra rất dài dòng, bất quá ngươi yên tâm, hết thảy đều tại trong lòng bàn tay của ta."
Khổng Thiên Thiên nghe vậy thì nháy mắt hai lần, nhìn về phía Mộc Dao:
"Hoàng thượng... A không đúng, sư tỷ, không phải mấy ngày nay ngươi ngủ không yên sao? Sao đột nhiên lại... Ai nha! Đau đau đau, đau!"
Không đợi Khổng Thiên Thiên nói hết lời, Mộc Dao đã nhéo má nàng kéo ra sau lưng mình.
Giang Bắc Nhiên nhìn màn kịch quen thuộc thì đột nhiên hiểu ý cười một tiếng, cảm giác cứ như được về nhà vậy.
Thu thập Khổng Thiên Thiên xong, Mộc Dao nhìn Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Chỉ là chút xíu phiền phức thôi, ta có thể xử lý, bất quá nếu hiện tại ngươi đã về, ta giao Thịnh quốc lại cho ngươi, dù sao ngươi mới là hoàng thượng."
"Được rồi, bất quá nói về ôn dịch trước đi, cũng nói ta biết trong một năm nay Thịnh quốc đã xảy ra đại sự gì?” Một lúc lâu sau, Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, mỉm cười nói:
"Ngươi làm hoàng thượng không tệ, có lẽ có thể cân nhắc làm tiếp đấy.” Từ khi Giang Bắc Nhiên rời đi, Thịnh quốc đã xảy ra vài đại sự.
Một là người tu luyện tới các quận các trấn bày đại trận phòng ngừa chướng khí, đồng thời cũng bày trí phòng ngự trận phòng ngừa dị tộc lần nữa đánh tới.
Hai là vị hoàng đế như hắn đột nhiên biến mất đã khiến đám cao tầng lưỡng giới lo lắng, thậm chí còn kinh động tới đại lão bên Lan Châu.
Bởi vì cái gọi là quốc gia không thể một ngày không có vua, dù Ân Giang Hồng không cảm thấy Giang Bắc Nhiên gặp chuyện gì tổn thương tới tính mệnh nhưng triều đình vẫn cần người nói chuyện.
Sau một trận thương nghị, Mộc Dao bị đẩy đi làm hoàng thượng, một là nàng từng đi theo Giang Bắc Nhiên và học được rất nhiều, thuần thục nắm giữ việc phê duyệt tấu chương, thay thế một thời gian hoàn toàn không có vấn đề.
Thứ hai là hiện tại lưỡng đạo đang ở trong thời kỳ ‘trăng mật’. Thai Anh Tung cũng không nghĩ Giang Bắc Nhiên sẽ một đi không trở lại, cho nên đã đồng ý với lời đề nghị này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận