Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 320: Ngọc Bài

Lại nói, hào quang nhân vật chính của Diệp Phàm thật khiến Giang Bắc Nhiên có chút phát hoảng, hào quang này thực sự quá cao, hiện tại hắn cọ nhiệt cũng rất dễ chịu.
Nhưng vạn nhất về sau chỗ xấu cũng “cao” như vậy, trực tiếp đụng phải Huyền Tông, Huyền Tôn thì làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải hắn sẽ thành bia đỡ đạn của nhân vật chính à?
Vì tránh cho loại tình huống này phát sinh, Giang Bắc Nhiên quyết định về sau sẽ bớt làm chuyện giúp Diệp Phàm trưởng thành hơn, để đứa nhỏ này tự sinh tự diệt.
Rất nhanh, một tuần đã trôi qua.
Hôm đó, Diệp Phàm sờ vào chỗ lông vũ mới vừa mọc của Cổ Điêu rồi nói:
"Xem ra ngươi đã khá hơn rồi."
Dựa theo lời tiên nhân nói, ngày Cổ Điêu khôi phục cũng là ngày hắn nên rời đi, hắn vô cớ biến mất mười ngày như thế, đoán chừng người trong nhà đã có chút sốt ruột.
Cổ Điêu bay nhảy kêu lên hai tiếng, còn thử nói chuyện với Diệp Phàm, hỏi xem cha đối phương đâu.
Nhưng Diệp Phàm lại dùng ngôn ngũ tay chân biểu thị hắn không hiểu. Bỗng, một thân ảnh đột nhiên rơi xuống trước mặt bọn hắn.
"Câm! ! !"
Vừa thấy người tới, Cổ Điêu dựng thẳng người lên, bảo hộ Diệp Phàm sau lưng, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
A... Là Mạnh phó tông chủ.
So với Mạnh phó tông chủ tóc tai bù xù lần trước, hôm nay Mạnh Tư Bội trang dung rất chỉnh tề. Búi tóc được trâm gỗ trạm trổ tinh tế búi lên, mày liễu đen khiến làn da càng thêm trắng nõn tinh tế, màu son hồng nổi bật yêu kiều.
Mạnh Tư Bội nhẹ gật đầu với Cổ Điêu, xem như xin lỗi chuyện lần trước.
Cổ Điêu thấy lần này ác bà nương không hung ác như lần trước, lại nhớ tới hôm đó nàng bị giáo huấn rất thảm thì trong lòng cũng hiểu ra.
Hiểu lầm được giải trừ, Mạnh Tư Bội nhìn về phía Diệp Phàm được Cổ Điêu bảo hộ sau lưng:
"Xin hỏi ngươi là... ?"
Diệp Phàm do dự một lát, lắc đầu nói:
"Xin thứ cho ta không thể nói."
"Cái kia... Có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại nơi đây không?"
Mạnh Tư Bội lại hỏi.
"Ta... là trượt chân lọt vào đây."
Mạnh Tư Bội nghe xong càng thêm xác định đứa nhỏ này và vị cao nhân kia nhất định có quan hệ.
Là đệ tử của hắn à...
Mạnh Tư Bội đoán xong cũng không tính ép buộc nữa, gỡ xuống một khối ngọc bài từ bên hông đưa cho Diệp Phàm:
"Bản tọa... A không, ta là Mạnh Tư Bội phó tông chủ của Tứ Phương tông. Đây là tín vật của ta, tại địa giới Lan Châu hẳn có thể giúp ngươi đôi chuyện.” "Cái này quá quý giá... Ta không thể nhận."
Diệp Phàm vội khoát tay.
Mạnh Tư Bội lắc đầu:
"Đừng nghĩ vậy, sở dĩ ta tặng cho ngươi..."
Trong lúc nói chuyện, trong đầu Mạnh Tư Bội bỗng lóe bóng lưng cao lớn của người kia.
Nàng biết bây giờ muốn tìm được vị cao nhân kia chỉ sợ rất khó, nhưng nếu có thể tạo mối quan hệ với đệ tử đối phương. Nói không chừng về sau sẽ có cơ hội gặp lại.
Diệp Phàm thấy Mạnh Tư Bội đang nói chuyện bỗng ngây người thì cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Mạnh phó tông chủ?"
"Nha!"
Mạnh Tư Bội lấy lại tinh thần, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nói tiếp:
"Tóm lại hy vọng ngươi có thể nhận nó, dù ngươi không cần đi nữa cũng có thể giữ làm kỷ niệm.” "Vô công bất thụ lộc, cái này ta thật..."
Diệp Phàm vừa nói được phân nửa, Mạnh Tư Bội đột nhiên nhét ngọc bài vào ngục Diệp Phàm rồi cấp tốc biến mất.
"Ai! ? Mạnh phó tông chủ? Mạnh phó tông chủ! ?"
Hô hai tiếng xong, Diệp Phàm thở dài, bỏ khối ngọc bài vào trong ngực.
Này cũng không tính là đem lợi phiền toái cho tiên nhân đâu nhỉ... .
Diệp Phàm xoắn xuýt nửa ngày mới quyết định trước nhận khối ngọc bài này đã. Đợi lần sau gặp lại đưa cho tiên nhân vậy.
Trên Tập Nguyên trấn, Lạc Văn Chu đang mài thuốc trong lương đình. Bên cạnh là nha hoàn Tần Thúy Dung của Hồng gia.
Gói kỹ một bao thuốc bột xong, Tần Thúy Dung xấu hổ nhìn Lạc Văn Chu một chút, phát hiện hắn đổ mồ hôi thì móc khăn thêu ra, cẩn thận từng li từng tí chậm cho hắn.
Lạc Văn Chu cảm giác được Tần Thúy Dung ôn nhu lau mồ hôi cho mình thì hỏi:
"Thúy Dung, ngươi biết thứ luôn đập trong ngực ngươi là gì không?” Tần Thúy Dung có chút không rõ vì sao Lạc lang lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn đáp:
"Là... tim?"
"Ừm, vậy ngươi có biết một người có mấy trái tim không?” "Ta nghe Trương đại phu nói, mỗi người chỉ có một trái tim thôi."
"Ừm, đại đa số là thế, nhưng ta chỉ có một nửa."
"A?"
Tần Thúy Dung bưng miệng hô nhỏ một tiếng:
"Vì sao?"
"Bởi vì từ khi gặp được ngươi, nửa còn lại đã ở trên người ngươi rồi.” "Ai nha ! đáng ghét!"
Tần Thúy Dung đánh yêu Lạc Văn Chu.
Trong lúc Tần Thúy Dung lòng tràn đầy hạnh phúc thì một thanh âm vang lên từ xa.
"Nha đầu chết tiệt kia! Ta biết ngươi ở đây mà! Cả ngày đều chạy ra ngoài, ngươi không sợ Trương quản gia sẽ trừ tiền công của ngươi à! ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận