Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 87: Ta Chỉ Sợ Ch** Thôi

So với Lâm Du Nhạn lòng tràn đầy vui vẻ, Giang Bắc Nhiên thì có chút xoắn xuýt, rầu rĩ xem đến cùng hôm nay hắn có nên tới Thủy Kính đường không.
Trong lúc xoắn xuýt, Giang Bắc Nhiên đã hoàn thành chuyến tuần sơn thường ngày, nhưng điểm số hôm nay không nhiều, chỉ có 5 điểm.
Lông dê trong tông ngày càng ít a.
Hắn đang nghĩ ngày mai có nên đi tới ngọn núi bên cạnh dạo chơi không thì phát hiện một thân ảnh quen thuộc đứng trước cửa phòng mình.
Giang Bắc Nhiên mang theo tâm tình có chút phức tạp đi tới, hành lễ với Vu Mạn Văn:
"Bái kiến Vu hộ pháp."
Thấy Giang Bắc Nhiên chủ động tới chào hỏi mình, một cỗ cảm giác xúc động khó hiểu bỗng dưng lên trong lòng Vu Mạn Văn.
Khẽ vuốt cằm, Vu Mạn Văn đáp:
"Đường chủ thấy ngươi chậm chạp không đến nên kêu ta tới tìm ngươi."
Giang Bắc Nhiên vốn tưởng sau chuyện hôm qua, vị đường chủ kia vì xấu hổ quá hẳn cần mấy ngày để trấn tĩnh lại, hiện tại xem ra là hắn lo xa rồi.
"Vất vả Vu hộ pháp đi một chuyến."
Quả nhiên cái nên hỏi không hỏi, không nên hỏi cũng không hỏi.
Thấy biểu hiện của Giang Bắc Nhiên nằm trong dự liệu, Vu Mạn Văn bỗng cảm thấy tính cách này của đối phương cũng khá tốt đấy.
Thế là không nói nhảm, Vu Mạn Văn rất nhanh đã dẫn Giang Bắc Nhiên tới chỗ ở của Thi Phượng Lan, Đinh Lan thủy tạ.
Được thị nữ đi đầu dẫn vào, rất nhanh đám Giang Bắc Nhiên đã thấy Thi Phượng Lan đang vẽ tranh tại một góc vườn hoa.
Thi Phượng Lan nghe được tiếng bước chân, bỏ bút và bảng màu trong tay xuống, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Tiểu Bắc Nhiên, sao hôm qua ngươi không lấy Ngọc Linh Lung về?"
Phản ứng đầu tiên của Giang Bắc Nhiên đứng hình, có sau đó hắn lại nghĩ đơn giản hơn.
Được rồi, xem ra mọi người cũng tự hiểu không nhắc tới chuyện hôm qua nữa... Rất tốt, ta thích.
Thế là Giang Bắc Nhiên chắp tay:
"Hôm qua đệ tử say rượu, sau khi thắng xong không nhớ được gì nữa.” "Ha ha, ta đã nói ta oẳn tù tì rất lợi hại mà. Thế nào, hôm nay muốn chơi nữa không..."
Thi Phượng Lan vừa nói được phân nửa đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Vu Mạn Văn bắn tới.
"Ế..."
Thi Phượng Lan ủy khuất thấp giọng nói tiếp:
"Nghe Vu hộ pháp nói, hôm qua bản đường say trước, cho nên ngươi có thể lấy Ngọc Linh Lung."
"Đa tạ Đường chủ."
"Ngoài ra nhớ thay ta chăm sóc hoa cỏ, ngươi cũng đừng quên."
"Đệ tử ghi nhớ."
Thấy đối phương tựa hồ như không để ý chuyện hôm qua, Giang Bắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, dù sao hắn cũng rất muốn hạt giống của đám hoa cỏ kia.
"Được rồi, vậy ngươi đi trước đi, ta muốn vẽ tranh tiếp."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người đi về phía vườn hoa, Vu Mạn Văn lặng lẽ đi theo sau hắn.
Một mực đợi đến khi Giang Bắc Nhiên bắt đầu tu bổ bồn cây thứ tư, Vu Mạn Văn rốt cục cũng nhịn không được mà mở miệng nói:
"Ngươi thật sự không hiếu kỳ chút nào về chuyện xảy ra sau khi ngươi đi hôm qua?"
"Đúng thế."
Giang Bắc Nhiên thẳng thắn trả lời.
"Ngươi thật đúng là..."
Vu Mạn Văn thở dài lắc đầu:
"Không biết nên nói lòng dạ ngươi sâu hay nên nói ngươi vô dục vô cầu."
"Ta chỉ sợ chết thôi."
"Phốc..."
Nghe Giang Bắc Nhiên bộc trực như thế, Vu Mạn Văn nhịn không được cười ra tiếng.
"Khục."
Ngay sau đó, Vu Mạn Văn ho nhẹ, khôi phục dáng vẻ băng lãnh, ngồi xuống bên cạnh Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Trong mắt ngươi, Quy Tâm tông nguy hiểm như thế?"
"Không."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
“Ta cảm thấy toàn bộ đại lục đều nguy hiểm."
"Lời này của ngươi... cũng không giả, tông phái quy định đệ tử phải mỗi tháng xuống núi một lần và đưa ra chức vị thiết ứng vốn muốn đệ tử ý thức được điều này. Chỉ là ngươi...” Vu Mạn Văn suy nghĩ một chút vẫn không nói nửa câu sau ra, đổi đề tài:
"Tử Câm các nàng là đệ tử ta yêu thích nhất trong nhóm đệ tử mới này. Chỉ là tâm tư các nàng quá mức đơn thuần, khiến ta một lòng không yên lòng để các nàng thí luyện, nhưng không ngờ các nàng lại tìm được ngươi, hẳn cũng là duyên phận đi."
"Không, cũng không phải."
Thấy Giang Bắc Nhiên trả lời quả quyết như vậy, Vu Mạn Văn không khỏi có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục đổi đề tài:
"Bất quá lần trước không phải ngươi nói lĩnh ngộ kỳ chiêu mới, muốn bế quan sao?"
"À?"
Giang Bắc Nhiên hơi nghi ngờ nhìn Vu Mạn Văn một chút:
"Lần trước lúc Vu hộ pháp ngươi đến, không phải đã hỏi ta bế quan có phải vì tránh ngươi không, ta đã trả lời đúng rồi á."
Hôm nay không có cách nào hàn huyên!
Vu Mạn Văn bỗng đứng lên, một cước đá ngã lăn băng ghế nhỏ.
Thấy Vu Mạn Văn tức giận, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Vu hộ pháp bớt giận, nếu là đệ tử nói gì sai, ta bồi tội với ngài là được."
"Không, ngươi không sai, mỗi câu ngươi nói đều là lời thật, cái này rất tốt."
Nói xong, câu này Vu Mạn Văn như tự thuyết phục chính mình, tức giận cũng giảm bớt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận