Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 639: Ôn Dịch (5)

"Ừm, lần ôn dịch này thật sự có chút phiền phức, bất quá ta đã điều tra rồi, nó là dư chấn của chướng khí.” "Quả nhiên là chướng khí?"
Ân Giang Hồng, hoặc nói toàn bộ người Thịnh quốc cũng từng nghĩ tới chuyện này, chỉ là họ không tìm được sự liên hệ giữa hai chuyện nên không giải quyết được gì.
Bây giờ nghe được có người nói khẳng định, hơn nữa lại là Giang Bắc Nhiên, trong lúc nhất thời Ân Giang Hồng như thấy được hy vọng.
Giang Bắc Nhiên nhìn Ân Giang Hồng gật gật đầu rồi nói:
"Kỳ thật sau chuyện đó chướng khí vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn mà hóa thành những hạt tròn cực nhỏ, phiêu tán tới khắp Thịnh quốc, một khi phát hiện có người bệnh sẽ lập tức sống nhờ trên cơ thể họ.” "Hạt tròn cực nhỏ? Sống nhờ?' Nghe xong hai cụm từ kỳ quái này, Ân Giang Hồng suy tư một hồi, đại khái hiểu ý nghĩa rồi mới mở miệng nói:
"Cho nên, ý của ngươi là chướng khí kia đã bao phủ toàn bộ Thịnh quốc, chỉ là đổi một loại hình thức khác?"
"Ân giáo chủ anh minh."
Giang Bắc Nhiên chắp tay một cái, tiếp tục nói:
"Đúng là như thế, cho nên hiện tại, chuyện trọng yếu nhất là thanh lý những hạt tròn này, sau đó mới tới giải quyết ôn dịch."
"Được, ngươi có giải pháp gì chưa?"
"Hiện tại chuyện cần làm nhất là trừ độc, đơn giản mà nói là nghiên cứu ra cách tiêu diệt những hạt tròn kia, sau đó diệt trừ nó trong khắp các ngõ ngách của thành trấn."
"Ha ha ha ha ha."
Nghe tới đây, Ân Giang Hồng đột nhiên cười ha hả, thủ thế với Mộc Dao:
"Khuê nữ a, ngươi về phòng hội nghị chờ trước đi."
Dù Mộc Dao có chút không muốn nhưng vẫn gật đầu nói:
"Vâng, cha lớn."
Lúc Mộc Dao rời đi, nàng quay người nhìn đình nghỉ mát, phát hiện cha lớn đã vui trở lại, cười nói với Giang Bắc Nhiên thì nhịn không được thầm cảm khái:
Gia hỏa này... cười sảng khoái như thế.
Bất quá Mộc Dao nghĩ tới chuyện vốn không giải quyết được, nay bị Giang Bắc Nhiên giải quyết chỉ trong ba ngày thì không khỏi bội phục bản lĩnh của đối phương.
Cũng khó trách cha lớn luôn luôn muốn tìm hắn.
Giang Bắc Nhiên đã sớm nghiên cứu ra cách tịnh hóa chướng khí, Ân Giang Hồng nghe xong cũng không quá kinh ngạc, dù sao hắn biết phía trên Giang Bắc Nhiên có một vị đại năng, cho nên việc giải quyết ôn dịch còn không phải dễ như trở bàn tay?
Hiểu rõ đầu nguồn vấn đề, biết được kế hoạch giải quyết xong thì cần gì mấy cái hội nghị ‘lừa đảo’ kia nữa. Hiện tại Ân Giang Hồng càng nghĩ càng tức đám già đầu kia.
Trước khi trở lại phòng nghị sự, Ân Giang Hồng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Bất quá ngươi trở về, sao không báo cho chúng ta biết trước? Chúng ta tìm ngươi sốt ruột muốn chết.” Vì muốn các ngươi sốt ruột tìm ta..... nên mới không thông báo cho các ngươi đó.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên không để Mộc Dao nói ra vì không muốn đám lão đầu tới làm phiền hắn, hắn lười giải thích.
Bây giờ hắn giải quyết đại sự trước, lúc gặp lại trả lời cũng có sức hơn, không cần rơi vào thế bị động.
Đương nhiên, những lời này cũng không thể nói thẳng, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Thấy Thịnh quốc sinh linh đồ thán, vãn bối lòng nóng như lửa đốt, cho nên trước đã đi điều tra việc này, xin Ân giáo chủ chớ trách."
"Chuyện này, bản tôn sao có thể trách ngươi, khen ngươi còn không kịp nữa kìa."
"Đa tạ Ân giáo chủ thông cảm, vậy vẫn bối về tông môn trước, đợi trừ độc xong, ngài báo cho ta biết một tiếng là được."
"Được, vậy ngươi về đi."
"Vãn bối cáo từ."
Giang Bắc Nhiên nói xong lại cưỡi mây rời đi.
Nhìn theo Giang Bắc Nhiên, Ân Giang Hồng không khỏi lắc đầu thở dài:
"Đệ tử của đại năng quả nhiên khó lường a, tuy không tu vi nhưng có thể cứu một nước khi gặp khó khăn, chẳng lẽ trí tuệ thật sự có thể áp đảo thực lực?"
Lần đầu Ân Giang Hồng bắt đùa hoài nghi với việc tự xưng lực lượng là chí tôn, sau đó hắn lắc đầu không nghĩ nữa, đi về phía phòng nghị sự.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên trở lại Quy Tâm tông liền đi thẳng tới Đinh Lan thủy tạ.
"Đông"
"Đông"
"Đông".
Giang Bắc Nhiên đập cửa ba lần.
Kẹt một tiếng, đại môn bị mở ra, Tiểu Đóa ngẩng đầu một liền thấy được khuôn mặt mỉm cười của Giang sư ca.
"Giang sư ca!"
Tiểu Đóa kinh ngạc không gì sánh được hô.
Giang Bắc Nhiên đánh giá Tiểu Đóa nay đã trưởng thành một phen rồi cười nói:
"Tiểu Đóa trổ mã ngày càng thủy linh nha."
Tiểu Đóa bị khen tới mức hai gò má lập tức đỏ lên, nàng thẹn thùng cúi đầu:
"Đa tạ sư ca khích lệ."
"Thi đường chủ đâu?"
Giang Bắc Nhiên có chút kỳ quái hỏi.
Dựa theo bình thường, hắn vừa mở miệng hẳn Thi Phượng Lan đã lao ra mới đúng, nhưng bây giờ đã nửa ngày vẫn không thấy bóng người.
"Ở đây, đang trong phòng chính."
Tiểu Đóa chỉ hướng ra sau lưng.
Nghe được Thi Phượng Lan ở nhà, Giang Bắc Nhiên lập tức đoán được một chút nguyên nhân.
Giang Bắc Nhiên vuốt vuốt đầu Tiểu Đóa, đi qua vườn hoa tới phòng chính. Quả nhiên thấy Thi Phượng Lan đang ngồi ngay ngắn trước bàn tròn, chỉ là không thèm nhìn Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, giả bộ nhìn nhìn rồi thất vọng nói:
"Xem ra Thi đường chủ không có ở đây, vậy ngày khác ta trở lại a."
Nói xong thì quay người rời đi.
Khi chân phải của hắn vừa bước qua bậc cửa thì bỗng cảm nhận có ai đó kéo vạt áo mình.
"Tiểu! Bắc! Nhiên! Ngươi khi dễ ta!"
Nghe Thi Phượng Lan tràn ngập oán khí nói, Giang Bắc Nhiên xoay người cười:
"A, nguyên lai Thi đường chủ ở đây, vừa rồi là đệ tử vụng về, không thấy ngươi."
"Ngươi rõ ràng thấy ta!"
Thi Phượng Lan hô.
"Ta không có."
"Ngươi có!"
Thi Phượng Lan nói xong dùng tay nhỏ đánh thùm thụp vào ngực Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi là tên đại lừa gạt, đại lừa đảo, đại đại đại lừa đảo! Đã nói sau một tháng sẽ về, còn nói sẽ viết thư cho ta!"
"Gặp được phải tình huống đặc biệt, ta cũng không có cách nào, kỳ thật ta..."
Giang Bắc Nhiên vừa nói được phân nửa thì Thi Phượng Lan bỗng nhào vào trong ngực hắn.
"Ô ô ô! Nếu không phải ta biết ngươi còn sống, ta đã sớm ra ngoài tìm ngươi! Ngươi đến cùng đã đi đâu!"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì không khỏi nhíu mày, nắm vai Thi Phượng Lan hỏi:
"Chờ chút, sao ngươi biết ta còn sống?"
"Cái này... Ta đoán!"
Thi Phượng Lan nghiêng đầu không đáp.
Giang Bắc Nhiên dùng một tay xoay đầu Thi Phượng Lan lại, nhìn chằm chằm nàng hỏi:
"Nhìn ta, trả lời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận