Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 120: Vân Phiến Giáp

Thấy Vu Mạn Văn tới, Giang Bắc Nhiên ngồi ở chính diện đứng lên hành lễ.
Mắt thấy bàn cờ trên bàn, Vu Mạn Văn hỏi:
"Ngươi lấy đâu ra nhiều trò mới quá vậy?"
"Đệ tử làm thiết ấn được vào Nam ra Bắc nên thấy nhiều, cũng biết được nhiều cách đánh bạc thú vị."
"Đã bảo ngươi đừng dạy hư đường chủ nhà chúng ta, ngươi xem toàn bộ như gió thoảng bên tai đúng không?"
"Đệ tử cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, ngài muốn ta không dạy, đường chủ lại muốn ta dạy, hai vị đều là cao tầng, ta bị kẹp ở giữa cũng rất khó a."
Thi Phượng Lan nghe thấy “hỏa lực" bị chuyển về phía mình thì vội đứng lên, nhìn Vu Mạn Văn giải thích:
"Ta đâu có kêu Tiểu Bắc Nhiên dạy mình đánh bạc, là... là... Là Tiểu Đóa đó."
"A?"
Đang tính xem mình còn bao nhiêu vòng thì thắng, Tiểu Đóa nghe xong sững sờ, vừa muốn mở miệng nhận cái nồi này về mình thì Vu Mạn Văn cau mày hử một tiếng.
"Thật ra... Là ta, là ta."
Thi Phượng Lan cúi đầu thừa nhận.
Vu Mạn Văn bất đắc dĩ thở dài, đi đến bên cạnh bàn, khí thế bàng bạc nhìn bàn cờ rồi nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Đây là cách đánh bài gì?"
"Hiệp Khách Hành phiên bản hai, ngươi có thể gọi nó là Tiêu Dao Giang Hồ Du."
Rất biết cách đặt tên nha.
Vu Mạn Văn thầm cười một tiếng, lại hỏi:
"Ta vừa nghe thấy từ bên ngoài, đường chủ của chúng ta thiếu bạc ngươi?"
"A, là cái này."
Giang Bắc Nhiên cầm một tờ giấy viết chữ một lượng bạc đưa cho Vu Mạn Văn xem:
"Vài ngày trước ta nghe Thi đường chủ nói ăn một bàn thịt trâu cần một lượng bạc, nên muốn dùng cách này để chơi cho vui, giúp nàng có thêm khái niệm về tiền bạc.” Bất quá sau khi biết Thi Phượng Lan thiếu khuyết kinh nghiệm thường thức, Giang Bắc Nhiên lại càng thêm kiên định với suy đoán trước đó của mình. Thi Phượng Lan đường chủ này thật sự thân thế không đơn giản.
Coi như đại tiểu thư nhà nào đó nhập môn đi nữa cũng sẽ như đám Phương Thu Dao, xuống núi lịch luyện vài lần sẽ hiểu.
Nhưng Thi Phượng Lan thì khác, nàng được làm đường chủ chẳng khác nào một bước lên mây, thậm chí còn chẳng cần phấn đấu gì.
"Ta nghe tiên sinh kể chuyện nói vậy mà, đại hiệp tiến trong những chuyện xưa kia khi tới khách sạn ăn thịt trâu xong đều trả một thỏi bạc."
Nói xong nàng lập tức bổ sung thêm:
"Nhưng hiện tại ta biết không phải vậy. Mạn Văn, ngươi nhìn đi, đánh bạc cũng là có thể học được nhiều lắm á.” "Mặc kệ ngươi nói thế nào, đánh bạc vẫn là đánh bạc, không được chơi quá lâu."
"A, đã biết."
Đáp ứng xong, Thi Phượng Lan xoay người năn nỉ Giang Bắc Nhiên tiếp:
"Bắc Nhiên ! ngươi cho ta thiếu tiền đi, chờ ta tới hiệu cầm đồ sẽ bán vòng ngọc trả ngươi ngay.” "Không được."
Giang Bắc Nhiên vẫn lắc đầu như cũ.
"Hừ, hẹp hòi! Cho ngươi là được!"
Thi Phượng Lan nói xong thì đưa cho Giang Bắc Nhiên ba tờ tiền cuối cùng.
Vòng ngọc? Hiệu cầm đồ?
Vu Mạn Văn đứng ngoài quan sát có chút hiếu kỳ.
Thấy Vu Mạn Văn đứng đấy không đi, Thi Phượng Lan cười giảo hoạt.
Kỳ thật hôm qua các nàng chơi Hiệp Khách Hành, khi phát hiện Vu Mạn Văn cũng cảm thấy hứng thú với trò này thì thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Vu hộ pháp một chút. Tuy biểu lộ nàng ấy có chút kích động nhưng vì chức trách giám sát nên phải cố nhịn.
Ân... Khó trách có nhiều người thích đánh bạc như vậy, thật sự rất thú vị a.
Một mực chơi đến giờ ăn cơm chiều, cuối cùng Tiểu Đóa cũng nghịch tập, vượt qua Thi Phượng Lan đoạt được vị trí thứ hai nên cao hứng khoa tay múa chân. Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên cất bàn cờ chuẩn bị rời đi thì Thi Phượng Lan đột nhiên hô:
"Chờ chút, cái này cho ngươi."
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Thi Phượng Lan lấy một cái hộp gỗ từ dưới bàn ra.
"Đây là... ?"
"Đây là pháp bảo phòng thân ta đã đáp ứng sẽ cho ngươi mượn, ngươi mau qua đây xem thử coi có hài lòng không."
"Đa tạ Thi đường chủ."
Giang Bắc Nhiên cám ơn một tiếng rồi đi tới mở hộp ra, thấy được kim vũ y màu tím bên trong.
Cùng lúc đó, hai lựa chọn xuất hiện trước mắt hắn.
Lựa chọn một: "Quá quý giá, ta không thể nhận."
Ban thưởng: Bách Trượng Chỉ (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: "Không biết đây là pháp bảo gì?"
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
… Lại là Vân Phiến Giáp...
Trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên đã nhận ra bảo bối này. Dù nó mỏng như cánh ve nhưng lực phòng ngự lại cực mạnh. Trong sách có ghi lại, để làm ra thứ này cần có lông đuôi của dị thú ngũ giai làm vật liệu, kết hợp cùng với thủ pháp dệt đặc thù mới có thể chế thành.
Không chỉ vậy, Vân Phiến Giáp vừa chế thành còn cần một vị cường giả cấp Huyền Vương hỗ trợ gia cố, hoàn toàn xứng đáng đáng là pháp bảo hộ thân Huyền cấp.
Mặc dù phẩm giai Vân Phiến Giáp không quá cao nhưng vì muốn gom góp nguyên liệu là lông của các loại dị thú thì rất khó. Vì thế dù phóng mắt toàn bộ đại lục Huyền Long thì bảo y này cũng coi như hiếm có khó tìm, không ngờ Thi Phượng Lan lại có một cái...
Hắc... Xem ra ta phải xác định lại ước định với vị đại tiểu thư này mới được.
Giang Bắc Nhiên vừa suy nghĩ vừa chọn số hai, khuôn mặt mờ mịt nhìn về phía Thi Phượng Lan hỏi:
"Không biết đây là pháp bảo gì?"
Hai lựa chọn này cũng chẳng khác mấy lựa chọn gần đây, nếu hắn tỏ vẻ biết về bảo bối hiếm có này thì sẽ bị cao nhân phía sau Thi Phượng Lan chú ý tới.
Bất quá độ khó đúng là ngày càng thấp.
Giang Bắc Nhiên nhớ lại từ lúc hắn bắt đầu gặp Thi Phượng Lan, lần đầu là nhiệm vụ Huyền cấp trung phẩm, bây giờ chỉ còn Hoàng cấp thượng phẩm thôi.
Quả nhiên việc ta dạy dỗ Thi đường chủ đã có tác dụng, hẳn cũng tăng độ thiện cảm cho vị phía sau kia.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm nhà bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận