Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 889: Nghê Quan Ngọc (1)

Lựa chọn một: Bồi Cao Lan Văn nói chuyện phiếm một hồi.
Ban thưởng: Bách Trượng Huyền Lục , Địa cấp trung phẩm.
Lựa chọn hai:
"Ừm, vậy ngươi đi chơi với nàng đi, ta còn việc gấp, đi trước một bước."
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
'Khá lắm, rốt cục cũng bắt đầu phát uy đúng không.' Sau khi ý thức được sự nguy hiểm từ loại mỹ nữ đỉnh cấp như Cao Lan Văn, Giang Bắc Nhiên quả quyết chọn số hai.
"Ừm, vậy ngươi đi chơi với nàng đi, ta còn việc gấp, đi trước một bước."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tôi lửa.
Nhìn thân ảnh Giang Bắc Nhiên rời đi, Cao Lan Văn trừng mắt không biết làm sao, dù gì nàng cũng chưa từng gặp phải loại tình huống như vậy.
Không chờ nàng kịp suy nghĩ đến tột cùng đại sư thật sự có việc gấp, hay chỉ mượn cớ trốn tránh nàng thì một chiếc xe chậm rãi đứng trước mặt nàng.
Cùm cụp một tiếng, cửa xe bị mở ra, một thanh niên mặc tuyết trắng bào phục đi xuống từ trên xe.
"Lan Văn tỷ!"
Vừa thấy được Cao Lan Văn, thanh niên đã ngạc nhiên hô lên.
Cao Lan Văn nhìn hắn một cái rồi gật đầu, xem như chào hỏi qua.
"Lan Văn tỷ, trong nửa năm nay ta phụng mệnh phụ thân tới Tuệ Lăng sơn thu phục yêu thú gây họa, cuối cùng bây giờ cũng có thể trở về, vừa về là ta tới đây ngay đó. Ta có đem theo lễ vật tặng ngươi nè.”
Nhìn hộp gỗ chạm trổ tinh mỹ trong tay người trẻ tuổi, Cao Lan Văn khoát tay nói:
"Vô công bất thụ lộc, Thi công tử vẫn nên tự giữ lấy xài đi."
Nói xong liền nhìn về phía Liễu Vi Ninh đang bày ra khuôn mặt mất mát bên cạnh:
"Ninh Ninh, cần phải trở về rồi."
Liễu Vi Ninh sờ má phải vừa cọ Hồng Hộc Ngọc của mình, gật gật đầu, mang theo ánh mắt tan rã đi cùng Cao Lan Văn.
Thanh niên thấy mỹ nhân không chịu nhận lễ thì rối rắm một hồi mới bận bịu đuổi theo hô:
"Lan Văn tỷ, đây cũng không phải vật phẩm quý giá gì. Ngươi nhận đi mà, đúng rồi, ta còn mang theo chút lá trà đặc biệt tới, nghe nói trà này rất ngon, để ta pha cho tỷ nếm thử nhé.”
Trong lúc người trẻ tuổi nịnh nọt đủ kiểu thì Giang Bắc Nhiên đã đi tới bên trong huyền phường.
Hắn móc một bảng danh sách từ trong Càn Khôn giới ra, mở rộng bước chân đi về phía Nam.
Lựa chọn một: Thu Phương Bân thu làm thủ hạ.
Ban thưởng: Tước Vũ U Lục , Địa cấp trung phẩm.
Lựa chọn hai: Khiến hắn an tâm tiếp tục làm công tại huyền phường.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
'Sách, tiểu đệ này không thu được a...'.
Giang Bắc Nhiên theo kế hoạch ban đầu, từ trong những người làm công từng tham gia Bích Tiêu hội, lựa ra những người tinh anh nhất làm tiểu đệ cho mình.
Nhưng không ngờ mới là bước đầu tiên, hệ thống đã liên tiếp nhảy ra nhiệm vụ, cho thấy hơn phân nửa hắn đã chọn sai này.
Lựa chọn hai, Giang Bắc Nhiên đi tới trước mặt Phương Bân:
"Tiếp tục cố gắng, bây giờ ngươi đã có khởi đùa tốt, khẳng định sẽ có cơ hội tấn thăng."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tốc độ.
"Đa tạ Giang đại ca cổ vũ."
Phương Bân bái một cái thật sâu vớ Giang Bắc Nhiên, trong lòng cảm động tột đỉnh.
Sau chuyến đi Kim Đỉnh đảo lần này, trở về hắn nhận được rất nhiều lời khen ngợ, vốn tính chuẩn bị chút lễ vật đến nhà cảm tạ Giang đại ca, không ngờ Giang đại ca lại chủ động tới thăm hỏi tình hình gần đây của hắn, khiến hắn vô cùng thụ sủng nhược kinh.
"Ta còn phải đi thăm mấy người khác, ngươi về trước đi."
"Vâng, Giang đại ca bảo trọng."
Phương Bân nói xong thì chắp tay với Giang Bắc Nhiên một cái, chạy về Hiên Viên phường.
Giang Bắc Nhiên móc danh sách ra rồi cầm bút gạch một cái tên trong đó.
Nếu chỉ vẻn vẹn dựa vào mặt ngoài mà xem, Giang Bắc Nhiên cảm thấy đối phương khá là kính trọng hắn, mà nguyên nhân khiến hệ thống nhảy ra nhiệm vụ Địa cấp chỉ có một.
Đó là bọn họ còn chưa đủ tin cậy.
Dù thái độ hiện tại của họ rất kính trọng nhưng chỉ vẻn vẹn ở hiện tại mà thôi.
Chờ đến tương lai, khi họ trở nên mạnh hơn, đứng trước dụ hoặc khi tâm tư càng thêm thành thục, khả năng cao họ sẽ phản bội hắn.
Giang Bắc Nhiên thở dài, nghĩ tới chỉ mỗi việc thu tiểu đệ mà đã phát động 10 nhiệm vụ nên quyết định về nghỉ, ngày mai lại tiếp tục.
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên vừa đi vừa đoán những người còn lại trên danh sách liệu có qua được ‘vòng phỏng vấn’ của hệ thống chăng.
'Không biết Nghê Quan Ngọc có thể trụ được không, nếu ngay cả hắn cũng bị đánh rớt thì rất đáng tiếc.' Lần này, người lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất cho Giang Bắc Nhiên không nhiều, mà Nghê Quan Ngọc lại là một trong số đó.
Đầu tiên, hắn có đủ dũng khí. Khi vừa lên đảo, dù những người khác đã biết tác dụng của Mẫn Nhiên Sáo Trang nhưng đại đa số vẫn không dám đi xa, chỉ dám đi xung quanh đại bản doanh tìm kiếm bảo tài.
Chỉ có Nghê Quan Ngọc là đám một mình đi ra cách đó mấy dặm.
Thứ hai, năng lực của hắn rất mạnh, Nghê Quan Ngọc là một trùng sư, có năng lực cảm ứng vô cùng linh động, có thể nói là đo được động tĩnh ngoài trăm dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận