Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 534: Vu Mạn Văn Hồi Phục

Lục Dận Long nói xong thì vỗ vai Giang Bắc Nhiên nói:
"Không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Ai."
Lục Dận Long đột nhiên thở dài:
"Không có việc gì thì nghỉ ngơi đi thôi, bản tọa còn có việc muốn nói."
Thấy tông chủ không muốn nói về chuyện thương vong của tông môn cho mình nghe, Giang Bắc Nhiên cũng không muốn tự chuốc nhục nhã, chắp tay một cái rồi quay người rời đi.
Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng.
"Bắc Nhiên! ?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong lập tức quay đầu chắp tay nói:
"Bái kiến đường chủ."
Không sai, người gọi Giang Bắc Nhiên chính là đường chủ Trương Hạc Khanh của Lam Tâm đường, chỉ là hiện tại mặt mũi hắn tràn đầy lo lắng, tựa hồ đã gặp chuyện vô cùng khó khăn.
"Ngươi sao vậy?"
Trương Hạc Khanh nghi ngờ nói.
"Được Ân giáo chủ gọi đến mà tới."
"Ân Giang Hồng? Ngươi có quan hệ tốt với đại ma đầu đó từ khi nào vậy?"
"Từ sau khi làm hoàng đế."
"Cũng đúng, nếu bọn hắn đã đẩy ngươi lên, dĩ nhiên là tín nhiệm ngươi."
Trương Hạc Khanh nói xong thì đột nhiên lắc đầu:
"Không nói những thứ này, Giải Độc Đan tốt nhất mà ngươi có là gì?"
Trương Hạc Khanh ở chung được với Giang Bắc Nhiên nhiều năm như vậy là vì hiểu rõ dù tu vi Giang Bắc Nhiên không cao nhưng đầu óc rất linh hoạt, thường có thể giúp hắn ta làm ra nhiều thứ khó tưởng, cho nên mới câu này.
"Đường chủ trúng độc chướng?"
"Không phải ta, là Vu hộ pháp trúng độc, hơn nữa là độc lợi hại, hiện Chư bạch phiến đang chữa trị cho nàng."
Nghe tới đâu, rốt cuộc Giang Bắc Nhiên cũng rõ vì sao khuôn mặt Trương Hạc Khanh lại khẩn trương đến mức này, nguyên lai là nữ thần của hắn có chuyện a.
Giải Độc Đan tự nhiên hắn có nhiều, chỉ là hiện tại vẫn không biết Vu Mạn Văn rốt cục trúng độc gì, ăn bậy thuốc giải chỉ khiến thân thể của nàng càng tệ.
Bất quá chỉ cần ăn vào hộ tâm hoàn, tính mạng của nàng tạm thời sẽ được bảo toàn.
Hy vọng Chư bạch phiến có thể sớm trị hết nàng đi.

"Ai... Ai... Ai..."
Sáng sớm, tại cửa ra vào của một tòa doanh trướng, Trương Hạc Khanh và các đường chủ của Quy Tâm tông đều đang bất an bồi hồi.
Mãi đến khi bạch phiến Chư Kỳ Dật đến. Tất cả mọi người mới lập tức nhìn về phía hắn.
"Các ngươi đã thế một đêm rồi?"
Chư Kỳ Dật không khỏi co rúm khóe miệng hỏi.
"Chúng ta thực sự lo lắng cho các vị thương binh, lo lắng đến ăn không biết vị, đêm không thể say giấc, cho nên đợi ở đây."
Đường chủ Dương Ngọc Lâm của Loạn Tinh đường dẫn đầu hồi đáp, các đường chủ khác cũng là nhao nhao gật đầu biểu thị tán đồng.
Ta tin các ngươi mới là lạ a...
Làm tổng quản trong tông, Chư Kỳ Dật là người khá biết nhìn thời thế.
Bất quá hắn cũng không vạch trừng, tự trấn an bản thân hai lần rồi đi vào trong đại trướng.
Trong đại trướng đều là thương viên lần này của Quy Tâm tông, phần lớn đều là người bị chướng khí xâm lấn, điều trị mấy ngày đã có thể khôi phục, chỉ có vài người gặp phải kẻ địch, trúng độc tương đối sâu, mà Vu Mạn Văn là một trong số đó.
Độc nàng trúng, Chư Kỳ Dật chưa từng thấy, cho nên cần một quãng thời gian để điều chế giải dược. Hôm qua, Trương Hạc Khanh đã đưa tới một bình Hộ Tâm Đan, làm sao để trong khoảng thời gian ngắn nhất bảo vệ tính mệnh của nàng khiến Chư Kỳ Dật có chút hao tổn tâm trí.
Chỉ là độc nàng trúng thật sự quá mức nan giải, xem ra cần nghĩ cách tìm nam ông cho nàng.
"Hô..."
Thở dài một hơi, Chư Kỳ Dật điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười kéo mành cửa thì thấy Vu Mạn Văn hôm qua còn hư yếu không gì sánh được nay đã ngồi trên giường vận công.
Hử! ?
Chư Kỳ Dật thiếu lòi tròng. Theo lý mà nói, Vu Mạn Văn trúng độc cực sâu, đừng nói vận công, có thể ngồi dậy cũng là chuyện không thể nào rồi.
Nghe tiếng vải mành bị kéo ra, Vu Mạn Văn đang vận công dần mở đôi mắt đẹp ra, nhìn về phía Chư Kỳ Dật nói:
"Bạch phiến quả nhiên diệu thủ hồi xuân, thân thể ta đã tốt hơn nhiều."
"Không không không..."
Chư Kỳ Dật khoát tay:
"Ta không dám lĩnh đại công như thế, ngươi đã khỏe chưa?"
"Ta..."
Vu Mạn Văn đang muốn trả lời thì trong não đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác. Tựa hồ vào tối hôm qua, khi nàng khó chịu nhất, có một bàn tay đã bắt mạch cho nàng, nàng vốn cho rằng là Chư bạch phiến, nhưng bây giờ thấy phản ứng của Chư Kỳ Dật... chẳng lẽ không phải?
"Sáng sớm tỉnh lại, ta cảm giác thân thể có chút khôi phục..."
Vu Mạn Văn đáp.
"Quái lạ... sao có thể như thế?"
Chư Kỳ Dật vô cùng nghi hoặc, nghĩ thế nào không ra, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ một hồi, Chư Kỳ Dật nhìn Vu Mạn Văn mà nói:
"Đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngươi."
"Làm phiền ngài."
Vu Mạn Văn gật đầu, giơ tay phải ra.
Bắt mạch cho Vu Mạn Văn xong, Chư Kỳ Dật càng thêm cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận