Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 67: Tìm Người

Hạt Tử nói xong thì làm động tác cắt cổ.
"Chết rồi!?"
"Đúng, các ngươi biết vì sao họ chết không?"
Thấy hai người lắc đầu, Hạt Tử nói tiếp:
"Cũng vì họ đụng vào chuyện của Hoàng bang chúng ta đó!"
"Hắc!"
Đại Lăng quát to một tiếng, hai tai dựng lên:
"Hoàng bang chúng ta lợi hại như vậy?"
"Chỉ sợ không phải Hoàng bang chúng ta lợi hại, mà là thế lực sau lưng Hoàng bang lợi hại. Cho nên ta đoán a. Hoàng bang chúng ta hẳn là một chi nhánh của ma giáo, chuyên câu người, câu đám đệ tử tinh anh của những tông môn kia… sau đó liền giết!”
"Cái này cái này cái này..."
Biết Ngưu là hiệp khách đội khăn trùm có chút cà lăm:
"Giết những đệ tử tinh anh của địa tông, những đại tông đó không phái người tìm Hoàng bang chúng ta gây phiền phức à?"
"Tìm cái rắm gì!"
Hạt Tử khinh thường cười một tiếng:
"Giết họ cũng không phải người của Hoàng bang chúng ta. Nhớ kỹ, bang chủ của chúng ta chỉ là Đại Huyền Sư, sao dám chọc những đại tông kia? Nếu những đại tông kia nhất định phải cường sát chúng ta, họ chính là lạm sát kẻ vô tội, khác gì ma giáo? Được rồi, cái gì biết ta nói rồi, còn lại các ngươi tự tìm hiểu đi. Nhớ kỹ a, đừng truyền ra ngoài, đây đều là những gì ta tự đoán thôi, chưa chắc đúng đâu, truyền bậy bạ coi chừng bay đầu.”
"Hiểu rồi, hiểu rồi. Ai nha, vẫn là ca ca ta nhìn thấu, ta chẳng hiểu gì cả. Đến, uống rượu uống rượu."
Nói xong ba huynh đệ cùng nâng ly cạn chén.
"Đông đông đông."
Lúc ba người gật gù đắc ý, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Ai vậy?"
Biết Ngưu hô.
"Lão đại, là ta, Đậu Tam, ta đem tin tức về."
"Vào đi."
Kẹt một tiếng, cửa phòng khách bị đẩy ra, Đậu Tam từ bên ngoài đi tới, liên tục chắp tay:
"Ôi, ba vị lão đại đều ở đây, xin chào các vị."
"Nói đi."
Biết Ngưu nói thẳng.
"Được rồi, khi nãy Điền Thử mang tin đến. Nói rằng thấy sáu người tiến vào tiểu trấn, đội mũ rơm, đặc thù không khác gì các vị lão đại nói."
"Ồ? Ở đâu! ?"
Hai mắt Biết Ngưu sáng lên.
Một bên khác, sáu người Lịch Phục Thành đang đi dạo trong Lạc Hà trấn tìm chỗ nghỉ chân.
"Thiếu... A, sư huynh, mũ rơm này xấu quá, đội không quen chút nào."
Đường Thính Song có chút khó chịu nói.
Lịch Phục Thành nghe xong, đầu tiên nhìn quanh một chút, phát hiện không gây nên chú ý gì mới đáp:
"Lần sau đừng gọi sai nữa. Nhớ kỹ, ta sư huynh của ngươi! Về phần mũ rơm này, ngươi nhìn đi, ngay cả Vương huynh có kinh nghiệm giang hồ phong phú cũng dùng. Nói rõ có chỗ cần dùng, đoạn đường này chúng ta quá kiêu căng mới rước lấy nhiều phiền toái như vậy. Về sau phải cẩn thận một chút."
"Vâng ạ... Nghe sư huynh."
Đường Thính Song ngoan ngoãn gật đầu.
"Lão đại, chính là bọn họ."
Trước cửa một cửa hàng, Điền Thử dẫn theo đám Hạt Tử tìm được nơi đoàn người Lịch Phục Thành một đoàn người.
Ân... Sáu người, đều đội nón cỏ, mang giày cỏ, nữ nhân nhìn cũng rất thuận mắt, đều là người xứ khác, hoàn toàn giống y như Tam ca đã nói.
Hạt Tử gật gật đầu rồi quay lại nói với Đại Lăng: "Ngươi và Biết Ngưu ở đây canh chừng, ta đi bẩm báo Tam ca."
"Được, yên tâm giao cho chúng ta."
Đại Lăng vỗ ngực đảm bảo.
Gật gật đầu, Hạt Tử liền quay người lẫn vào trong đám người từ từ rời đi.
Thời gian một chén trà rất nhanh trôi qua, trong một đại trang viên ngoài trấn, Hạt Tử báo ám hiệu liền được cho vào.
"Tam ca, đã tìm được."
"Ồ?"
Sắc mặt Trần Nguyên Châu có chút ửng hồng, phun một ngụm trọc khí màu xanh ra:
"Xác định?"
"Hết thảy sáu người, đều đội nón cỏ, mang giày cỏ, giống y như ngài miêu tả."
"Rất tốt."
Trần Nguyên Châu đứng lên sửa sang mái tóc có chút tán loạn, nhét cái gì đó vào ngực:
"Đi, dẫn ta đi nhìn một chút."
"Ai, mời ngài."
Thông qua mấy ám hiệu liên lạc đặc thù, Hạt Tử dẫn Trần Nguyên Châu tới chợ phiên trên thôn trấn, thuận lợi tìm được Đại Lăng cùng Biết Ngưu.
"Tam ca ! Tam ca."
Biết Ngưu cùng Đại Lăng vừa thấy được Trần Nguyên Châu liền vội hành lễ.
"Người đâu?"
Trần Nguyên Châu hỏi.
Biết Ngưu đáp:
"Đã vào cửa hàng rau, Điền Thử ở bên trong theo dõi rồi.”
Trần Nguyên Châu gật gật đầu, trực tiếp đi vào cửa hàng rau, thấy được sáu người Lịch Phục Thành.
"Sư huynh, rau ngâm này trông ngon quá, chúng ta mua một chút ăn thử đi."
"Được, ta thấy cũng không tệ."
Sau khi chọn một vò rau ngâm, đoàn người Lịch Phục Thành vội rời khỏi cửa hàng.
Vào lúc lão bản chuẩn bị thu tiền thì nghe được thanh âm vang lên:
"Chờ chút."
lão bản bị dọa, có chút bất mãn ngẩng đầu, nhưng vừa thấy người tới là ai thì vội đổi lại thành bộ dáng tươi cười nói:
"Nguyên lai là Trần gia quang lâm, không đón tiếp từ xa, không đón tiếp từ xa."
"Bớt nói nhảm đi, giao số tiền đồng mấy người kia vừa đưa cho ngươi đây.”
Lão bản nghe xong thì trong lòng có chút lộp bộp, nhưng không chút do dự lập tức dùng hai tay dâng tiền ra:
"Chỉ có nhiêu đây thôi ạ, Trần gia ngài cất kỹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận