Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 159: Kinh Hỉ

"Đa tạ sư huynh!"
Có cơ hội đánh cờ với sư huynh, Mặc Hạ cực kỳ trân quý, dù mấy ngày nay, đại đa số thời gian sư huynh bận bịu bên ngoài, nhưng mỗi lúc trời tối vẫn sẽ trở về chơi mấy ván cờ với hắn.
Mặc dù sư huynh không nói nhưng Mặc Hạ biết mỗi lần như vậy sư huynh đều sẽ truyền thụ kiến thức cho hắn. Dù hết thảy không chơi được mấy bàn nhưng hắn học được rất nhiều.
"Sư huynh, kỳ thật ngươi không cần mỗi lần đều nhường ta như vậy."
Mặc Hạ vừa đếm cờ xong, trong lúc thu thập bàn cờ thì nói với Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên nghe xong mỉm cười hỏi:
"Muốn ta toàn lực đánh với ngươi ở bàn tiếp theo không?"
Mặc Hạ bị vạch trần thì có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu dùng sức gật một cái:
"Đúng!"
"Ha ha."
Giang Bắc Nhiên xoa tóc Mặc Hạ, cười nói:
"Sẽ có cơ hội, hảo hảo cố gắng, ngươi có thiên phú cực kỳ tốt."
"Đa tạ sư huynh!"
Mặc Hạ nói xong thì đứng lên, bái Giang Bắc Nhiên:
"Ta sẽ cố gắng đạt được sự công nhận của sư huynh!"
Mặc Hạ vừa nói xong, Giang Bắc Nhiên đã cảm giác được huyền khí Ngô Thanh Sách phát ra ngoài cửa, thế là bỏ cờ đang cầm trong tay xuống.
"Ta phải đi tản bộ rồi."
"Vâng, sư huynh đi thong thả."
… Ngô Thanh Sách đi tới khu đất trống không người, lấy một cái hộp từ trong Càn Khôn giới ra:
"Sư huynh, nhìn đi, kinh hỉ!"
"Đây chính là kinh hỉ ngươi nói hôm qua?"
Nhìn ánh mắt có chút bất đắc dĩ của sư huynh, Ngô Thanh Sách xấu hổ nói:
"Chỉ mới có vài hôm ta chưa thể học cách nhìn sắc mặt người khác như sư huynh nói. Vì thế dùng cái này thay thế, sư huynh, ngươi mở ra đi, ta cam đoan ngươi sẽ thích!” "Được rồi, vậy ta chờ mong."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhận lấy cái hộp, chậm rãi mở nó ra.
"Ồ? Đây là..."
Nhìn đóa hoa màu trắng trong hộp, trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên không khỏi kinh ngạc.
"Diệp Cực Mật, giống như miếng bông, bông vải phong phú, bên trong có mười sáu cái tiểu thất, phấn hoa hạt hình tròn, là bách thảo chi vương, là dược liệu cực phẩm có danh xưng Miên Thịnh Tuyết Liên?"
"Không hổ sư huynh! Nhìn một chút là nhận ra, đây chính là Miên Thịnh Tuyết Liên!"
"Đây chính là dược vật hiếm có được xếp hạng trong Linh Dược bảng, ở đâu ra vậy?"
"Là tông chủ ban cho ta, hắn nói ta vừa đột phá Huyền Sư, Miên Thịnh Tuyết Liên có thể giúp ta củng cố tu vi."
"Ừm, Miên Thịnh Tuyết Liên xác thật có thể củng cố tu vi của ngươi, tông chủ có lòng."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, lần nữa đóng hộp lại:
"Vậy ta không khách khí nhận, chờ luyện chế xong đan dược sẽ cho ngươi một phần."
"Đa tạ sư huynh!"
Ngô Thanh Sách cao hứng nói:
"A đúng rồi, tông chủ còn cho ta một vật khác."
Ngô Thanh Sách nói xong thì lấy một khối lệnh bài bằng ngọc từ trong Càn Khôn giới ra:
"Tông chủ nói, có khối lệnh bài này là có thể đi tới huyền phường trong phòng đấu giá. Nghe nói trước ngày sinh thần của Quan tông chủ sẽ có hội đấu giá có bảo bối tốt. Sư huynh, ngươi có hứng thú không?"
"Phòng đấu giá à... Đương nhiên có hứng thú, khi nào bắt đầu?"
"Giờ Tuất."
"Ngày mai ngươi có đi cùng tông chủ không?"
"Không cần, tông chủ nói ngày trước tỷ thí để ta nghỉ ngơi.” "Vậy thì tốt, ngày mai giờ Tỵ ngươi mặc Mẫn Nhiên tới ngoài huyền phường chờ ta, ta vừa vặn đi dạo rồi tới."
Huyền phường là nơi người tu luyện chuyên dùng để trao đổi, chỉ có người tu luyện mới có thể vào.
Muốn mở được huyền phường, nhất định phải được thế lực lớn bao bọc. Bằng không rất dễ xuất hiện tình huống giết người đoạt bảo, cho nên trong toàn bộ Phong Châu, huyền phường thuộc về Yểm Nguyệt tông là náo nhiệt nhất, bảo bối cũng nhiều hơn so với những địa phương khác.
Từ mấy ngày trước Giang Bắc Nhiên đã điều tra được, chỉ là trong lúc nhất thời không có cơ hội đi dạo, bây giờ đến ngày cuối cùng, tự nhiên không thể bỏ lỡ.
Một bên khác trong phòng Phương Thu Dao, Ngu gia ba tỷ muội đo tố khổ với Liễu Tử Câm.
"Tử Câm tỷ, sư huynh liếc mắt cái là thấy ta, còn dùng đá ném ta, làm ta sợ muốn chết..."
"Không chỉ Miểu Miểu, sư huynh cũng phát hiện ra hai chúng ta.” "Vân Tức Quyết này hình như... Không hữu dụng lắm?"
Liễu Tử Câm trấn an ba tỷ muội:
"Là ta không tốt, đánh giá cao Vân Tức Quyết, làm khổ các ngươi rồi."
Phương Thu Dao nghe xong lại nói:
"Ta cảm thấy không phải Tử Câm tỷ đánh giá cao Vân Tức Quyết, mà là đánh giá thấp sư huynh..."
Nói xong, Liễu Tử Câm cùng Ngu gia ba tỷ muội cùng sững sờ.
Bất quá Liễu Tử Câm nghĩ một hồi lại lắc đầu nói:
"Dù sư huynh cái gì cũng biết, nhưng ta đã hỏi qua Vu hộ pháp, tu vi sư huynh chỉ mới Luyện Khí tầng năm mà thôi, nghe nói có mấy vị đường chủ từng tận tay thăm dò, hẳn sẽ không sai."
"Luyện Khí tầng năm..."
Ba tỷ muội Ngu gia lẩm bẩm xong thì nhìn nhau một cái, vừa nghĩ tới ánh mắt như đao của sư huynh thì cùng nhau lắc đầu không nói tiếp.
"Không tin!"
Phương Thu Dao suy tư một hồi rồi nói:
"Nếu Vu hộ pháp đã nói vậy, tu vi sư huynh hẳn chỉ mới Luyện Khí tầng năm thôi, nhưng ta luôn cảm thấy sư huynh khẳng định có chỗ đặc thù gì đó."
Nghe xong lời này, ba tỷ muội Ngu gia đột nhiên nói.
"Nói vậy... trước mặt chúng ta sư huynh không che giấu năng lực?” "Đúng rồi, dù sao trước mặt chúng ta, biểu hiện của hắn tuyệt đối không phải là dáng vẻ đệ tử Luyện Khí ngũ giai nên có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận