Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 886: Thi Diễm (2)

"Ba năm trước, tiểu thư Thi Phương Ái của Thi gia, cũng chính là vợ cả của Thi phảng chủ bị trọng thương sau một trận hỗn chiến với dị tộc, thiếu chút thương tổn tới căn cơ. Sau khi chiến đấu xong, tất cả mọi người phát hiện không thấy Thi phảng chủ đâu, làm sao cũng không tìm được."
"Thi phảng chủ cứ thế biến mất ròng rã cả tháng trời, vào lúc tất cả mọi người vẫn đang tìm kiếm thì hắn đột nhiên trở về nội thành, tay phải cầm theo đầu lâu của dị tộc."
Nói đến đây, Lục Dương Vũ mới hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Ta tin ngươi hẳn cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi nhỉ?"
"Hắn tới dị giới giết tên dị tộc làm tổn thương thê tử của mình?"
"Không sai!"
Lục Dương Vũ dùng sức gật đầu:
"Không ai biết làm sao hắn làm được. Hắn một mình đi rồi về, tu vi dị tộc không chỉ cao hơn hắn mà đó còn là địa bàn của người ta, vậy mà đi đi về về cứ như đi chơi vậy."
"Về sau, chuyện này truyền đi không chỉ giúp Thi phảng chủ lập được uy danh hiển hách mà còn khiến thế nhân hiểu rõ một chuyện..."
"Tuyệt đối đừng tổn thương thê tử của Thi Diễm!"
"Người này quá kinh khủng, vì báo thù cho thê tử mà đặt mình và nguy hiểm tới mức này, càng kinh khủng hơn là hắn đã thành công.”
Nói xong, Lục Dương Vũ lại giơ ngón tay cái lên với Giang Bắc Nhiên.
"Ngay cả nữ nhi của vị này sát thần này mà ngươi cũng dám cua, Lục mỗ ta nguyện xưng ngươi là kẻ tài cao gan cũng lớn!"
Không để ý tới ngữ điệu kính nể của Lục Dương Vũ, Giang Bắc Nhiên thật sự khó mà liên hệ vị sát thần này với nam nhân cuồng nữ nhi, mỗi ngày theo dõi chằm chằm nữ nhi của mình, hơn nữa còn ‘ghen bóng ghen gió’.
'Không phù hợp a!' Thấy Giang Bắc Nhiên im lặng, Lục Dương Vũ lại nói:
"Bất quá trước kia ta từng nghe nói nữ nhi của Thi phảng chủ có chút phản nghịch, cũng không biết là phảng chủ không có cách nào với nữ nhi hay do quanh năm ở trên biển cho nên bỏ bê việc quản giáo."
Mặc dù Giang Bắc Nhiên biết câu trả lời chính xác nhưng hắn khẳng định không thể nói.
Bất quá nói đến chuyện này, đến nay Giang Bắc Nhiên nghĩ mãi vẫn không rõ, Thi Phượng Lan đã có thể trở về Thi gia, thoải mái gặp người thân của nàng nhưng vì sao đến giờ cha mẹ của nàng vẫn chưa tới tìm nàng chứ?
‘Chẳng lẽ ác sát quấn thể kia chỉ nhằm vào cha mẹ của nàng à.....’ Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhìn về phía Lục Dương Vũ nói:
"Không biết Lục quán chủ có biết Cốc Lương Nhân không?"
Chuyện Thi Phượng Lan bị ác sát quấn thể liên quan mật thiết đến Cốc Lương Nhân, cho nên Giang Bắc Nhiên nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy phụ mẫu Thi Phượng Lan mãi không xuất hiện hẳn là do vị Cốc Lương Nhân kia đã nói gì đó.
Nghe Giang Bắc Nhiên hỏi vậy, Lục Dương Vũ sửng sốt một lát mới đáp:
"Nếu không phải ta mù, ta nhất định sẽ dùng ánh mắt ‘không thể tin được’ để nhìn ngươi một chút. Tam Mục Tiên Ông - Cốc Lương Nhân mà ngươi cũng chưa từng nghe qua?"
"Chưa từng nghe qua.”
Giang Bắc Nhiên trực tiếp lắc đầu.
"Ngươi thật sự là sinh ra từ tảng đá....."
Cảm khái một câu, Lục Dương Vũ tiếp tục giải thích:
"Cốc Tiên Ông tiên tri được trước 100 năm, sau 100 năm, chính là..."
"Chờ một chút."
Giang Bắc Nhiên đánh gãy lời Lục Dương Vũ:
"Đây không phải là hình dung của đệ tử Phiêu Miểu tông ư?"
"Quái sự, danh hào Tiên Ông mà ngươi cũng chưa chừng nghe ư. Ngược lại lại biết Phiêu Miểu tông."
Lục Dương Vũ mắng xong thì tiếp tục nói:
"Không sai, rất nhiều người đều nhận định Cổ Tiên Ông chính là đệ tử của Phiêu Miểu tông, bằng không thì không thể có bản lĩnh thông thiên như vậy."
"Không biết là thông thiên thế nào?"
"Mọi quẻ đều chuẩn, chỉ cần là quẻ bói của Cốc tiên ông thì chưa từng có ngoại lệ, như vậy đã đủ thông thiên chưa?"
"Vậy thì thật sự rất lợi hại a."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
Thấy Giang Bắc Nhiên vẫn chẳng chút rung động nào, Lục Dương Vũ không khỏi cường điệu:
"Là chưa bao giờ sai, chưa bao giờ đó! Ngươi nghe có hiểu nó có ý nghĩa gì không vậy?"
"Ừm, lợi hại."
Không có được phản ứng trong chờ mong, Lục Dương Vũ cũng chỉ đành nói tiếp:
"Cho nên vì sao ngươi đột nhiên hỏi tới tiên ông vậy?"
"Có một số việc muốn hỏi thôi, Lục quán chủ có biết ta đi đâu mới tìm được hắn không?"
"Người hỏi như ngươi có cả núi, nhưng người biết tiên ông ở đâu không tới mấy người. Nếu ngươi thật sự muốn biết thì không ngại đi hỏi Tộc Thánh chút xem, có lẽ hắn sẽ biết đó.”
'Thần bí như vậy a...' Giang Bắc Nhiên gật đầu rồi đáp:
"Đa tạ quán chủ đã nói."
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm thì đã tới Thái Ất quán, Lục Dương Vũ nói:
"Chuyện tiên ông nói sau đi, chắc lão Thận chờ chúng ta sốt ruột lắm rồi, chúng ta mau đi lên thôi."
"Được rồi."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, hộ tống Lục Dương Vũ đi tới lầu hai.
"Đại sư!"
Vừa thấy được Giang Bắc Nhiên, Thận Thiên Hoa đã kích động đi tới, thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái.
"Nghe Lục quán chủ nói, ngươi tìm kiếm phần còn lại của bản cổ tịch hẳn không quá thuận lợi a?"
"Ai..."
Thận Thiên Hoa thở dài một hơi:
"Xác thực cực kỳ không thuận lợi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận