Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 145: Đám Bà Nương Nguy Hiểm

Nhìn tình cảnh này, Giang Bắc Nhiên nhịn không được mà thầm thở dài. Mặc dù từ lúc hắn đến thế giới này cho tới bây giờ hắn biết chuyện xảy đến với mình rất máu chó nhưng không có nghĩa hắn tiếp nhận được. Dù đã tới đây lâu như vậy rồi, hắn vẫn không cách nào tiếp nhận trong tông môn của mình có những chuyện ngớ ngẩn thế này.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn ưa thích nhất, vì thật sự hắn không thể hòa hợp với đám người này...
Bất quá đôi khi những thứ ngớ ngẩn này dùng rất tốt...
Giang Bắc Nhiên vừa quyết định xong liền có một đệ tử Thanh Viêm đường chạy tới nói với Giang Bắc Nhiên:
"Vị sư huynh này, ta ra giá hai khối Hỏa linh thạch, đổi chỗ với ngươi được không?” Hắn vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên liền nhảy ra ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Dùng tay đánh rớt Hỏa linh thạch của Thanh Viêm đường.
Ban thưởng: Bát Tinh Yêu Kình (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Lễ phép cự tuyệt đối phương.
Ban thưởng: Vân Yên Kinh (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn ba: Tiếp nhận giao dịch.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Xem hết lựa chọn, Giang Bắc Nhiên thầm hiểu rõ, đệ tử Thanh Viêm đường khẳng định không thể xứng với độ khó của Địa cấp hạ phẩm. Sở dĩ phát động Địa cấp hạ phẩm hẳn vì nếu hắn không đồng ý với đối phương, lên xe ngồi với đám nữ đệ tử của Thủy Kính đường sẽ gây ra phiền phức không nhỏ. Vì thế dù có lễ phép cự tuyệt thì bất quá chỉ hạ độ khó thôi, trên cơ bản vẫn vậy.
Đám bà nương của Thủy Kính đường này quả nhiên rất nguy hiểm...
… "Đương nhiên không có vấn đề."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm luyện cổ.
Nhận hai khối Hỏa linh thạch, Giang Bắc Nhiên cảm thấy mình đã kiếm lời, sau đó nhường đệ tử Thanh Viêm đường kia lên xe.
Một hành động này thật ra cũng không gây nên bao nhiêu phản ứng cho các đệ tử khác. Dù sao Giang Bắc Nhiên vốn chỉ là một tiểu nhân vật danh bất kinh truyền, dùng mộng đẹp bản thân không thể đạt được đổi lấy lợi ích trước mắt cũng rất bình thường.
"Được rồi... Thật sự cảm tạ sư huynh."
Giang Bắc Nhiên đang định đi tới xe lớn của Thanh Viêm đường ngồi thì đột nhiên phát hiện Mặc Hạ bên cạnh cũng nhận hai khối Mộc linh thạch, đổi chỗ với một đệ tử Phi Vũ đường khác.
Mặc Hạ nhận hai khối Mộc linh thạch, trên mặt đầy vẻ hưng phấn, sau khi thu vào Càn Khôn giới thì lập tức quay người hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Đa tạ sư huynh."
"Cám ơn ta làm gì?"
Giang Bắc Nhiên cười nói.
"Là sư huynh nhận linh thạch trước ta mới dám học theo."
Giang Bắc Nhiên nghe xong không khỏi cười:
"Lần sau lúc ra quyết định hãy làm theo những gì trong lòng ngươi muốn là được.” Mặc Hạ nháy mắt hai lần, cảm thấy những gì sư huynh nói thật sự rất thâm ảo.
Đi lên xe lớn Thanh Viêm đường, Giang Bắc Nhiên hành lễ cùng các mặt khác đệ tử khác rồi tìm một nơi hẻo lánh mà ngồi.
Mặt khác, Liễu Tử Câm ngồi trong xe thông qua cửa sổ thấy sư huynh ngồi lên xe lớn khác thì mặt mũi tràn đầy thất lạc. Nàng thầm thở dài, đang tính bàn bạc với các tỉ muội thì cảm nhận được phía trước có gì đó bay tới chỗ mình.
Liễu Tử Câm vươn tay vững vàng tiếp được lại phát hiện đó là một viên giấy, nàng giương mắt nhìn lại, Ngu Quy Thủy ở đối diện hung hăng chớp mắt với nàng.
Mỉm cười, Liễu Tử Câm mở viên giấy ra, chỉ thấy phía trên viết: Tử Câm tỷ, ngươi có cảm thấy sư huynh đang tránh chúng ta không?
Liễu Tử Câm cất tờ giấy vào Càn Khôn giới, đang chuẩn bị viết một tờ giấy khác ném về thì thấy Lạc Dương Thư đi đến trước mặt nàng, lấy ra một cái hộp:
"Liễu sư muội, muốn ăn mứt hoa quả không? Đây là ta dùng Hoài Lâm Kim Quất làm ra đó, vừa chua lại ngọt, ăn cực kỳ ngon."
"Không cần, tạ ơn."
Liễu Tử Câm khoát tay từ chối.
Nhưng Lạc Dương Thư không hề từ bỏ, nói tiếp:
"Ngươi nếm thử một viên đi, thật sự ăn rất ngon.” Liễu Tử Câm tiếp tục lắc đầu:
"Thật sự không cần, ta không quá thích ăn đồ ngọt."
"Có lẽ viên mứt hoa này sẽ khiến ngươi thích đồ ngọt hơn thì sao? Thử chút đi."
Mắt thấy Liễu Tử Câm lại sắp cự tuyệt, Diệp Hân Thải ngồi cách đó không xa mở miệng nói:
"Lạc sư huynh, bình thường Liễu sư muội đều dùng cẩm y ngọc thực, sao lại ăn thứ đồ bình thường như mứt hoa này được, ngươi cũng đừng ép buộc người ta làm gì."
Liễu Tử Câm nghe xong thì khẽ nhíu mày, giải thích:
"Ta không có ý này, chẳng qua thật sự không thích ăn đồ ngọt, xin Diệp sư tỷ đừng nói vậy nữa."
Diệp Hân Thải nghe xong thì che miệng cười một tiếng:
"Ai nha, Liễu sư muội đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn giúp ngươi giải thích với Lạc sư huynh thôi, không có ý gì khác."
"Đúng rồi Tử Câm tỷ, dù Diệp sư tỷ có chút xấu miệng, ngữ khí có chút buồn nôn nhưng xuất phát điểm vẫn là muốn giúp ngươi, ngươi đừng trách nàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận