Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 441: Sao Mọi Chuyện Lại Như Vậy?

Cho nên đơn giản mà nói, có thể tấn thăng lên Huyền Linh, lúc còn trẻ, người tu luyện đa phần đều phải là thiên tài, là trọng điểm bồi dưỡng của tông môn.
"Hoàng thượng đi mau! Để ta chặn hắn lại!"
Mộc Dao nói xong thì lấy mặt nạ Yêu Miêu màu vàng từ trong Càn Khôn giới ra, đây là pháp bảo hộ thân Ân Giang Hồng cho nàng, đeo mặt nạ lên, tu vi Mộc Dao tăng trên diện rộng, đồng thời có thể tiếp nhận chín vết thương trí mạng mà không chết!
Nhưng trong lúc Mộc Dao chuẩn bị đeo Yêu Miêu lên liều mạng, nàng bỗng cảm thấy có một bàn tay bắt mình.
"Đừng hoảng hốt, nghe một chút người ta muốn nói gì rồi động thủ cũng không muộn."
Nghe Giang Bắc Nhiên nói tới đây, Mộc Dao cảm thấy như một luồng gió mát thổi qua, sợ hãi trong nội tâm nháy mắt biến mất.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Giang Bắc Nhiên kéo Mộc Dao đến sau lưng, thanh niên áo da thú nhịn không được vỗ tay.
"Đều nói tân hoàng Thịnh quốc mưu trí sâu xa, không biết sợ, bản thiếu gia vốn không tin, bây giờ xem ra, ngược lại không nói dối."
"Ngươi là người Lương quốc?"
Giang Bắc Nhiên không nhiều lời nói nhảm, trực tiếp hỏi.
Thanh niên áo da thú nghe xong thì mỉm cười:
"Gặp nguy không loạn thật sự là phẩm chất ưu tú, nhưng tựa hồ ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình. Từ giờ trở đi, chỉ có bản thiếu gia hỏi ngươi trả lời, hiểu không?"
"Ồ?"
Giang Bắc Nhiên cũng cười, gật đầu nói:
"Tốt, vậy ngươi muốn hỏi gì?"
"Rất tốt, hi vọng ngươi có thể phối hợp như vậy."
Thanh niên áo da thú nói xong thì đưa tay hút lấy long ỷ phía sau Giang Bắc Nhiên tới chỗ mình, thoải mái ngồi xuống:
"Hiện tại tâm tình bản thiếu gia hết sức thoải mái, trước hết trả lời vấn đề vừa rồi của ngươi, bản thiếu gia đích thật là người Lương quốc, ngươi có thể ngồi lên hoàng vị này hẳn phải biết Đặng Bác từng hợp tác cùng chúng ta."
"Ừm, biết được một hai."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Thế thì dễ nói chuyện rồi, ngươi biết tại sao Đặng Bác phải hợp tác với chúng ta đúng không? Hắn sợ chết a, mạng của các ngươi đều bị Ân Giang Hồng nắm giữ trong tay, ngày nào hắn nhìn ngươi khó chịu, tiện tay là có thể phế bỏ ngươi, ngươi là người thông minh, hẳn cũng hiểu rõ điểm ấy."
Giang Bắc Nhiên lần nữa gật đầu:
"Đúng như lời ngươi nói."
"Tốt, ngươi đã rõ, vậy bản thiếu gia sẽ chỉ cho ngươi con đường sáng, hợp tác cùng Lương quốc chúng ta, chúng ta không chỉ cam đoan an toàn của ngươi, còn cam đoan vinh hoa phú quý sau này của ngươi."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười hỏi:
"Trẫm dựa vào gì mà tin ngươi đây?"
Thanh niên áo da thú nghe xong thì tinh quang trong mắt lóe lên. Trong nháy mắt, thân hình tiến tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, cười gằn:
"Bản thiếu gia mới nói rồi, hôm nay chỉ có ta hỏi ngươi trả lời, không có ngươi hỏi ta trả lời, đây là giáo..."
Thanh niên áo da thú vừa nói vừa vung tay tát Giang Bắc Nhiên.
Nhưng khi tay của hắn sắp đụng tới mặt Giang Bắc Nhiên thì chữ huấn trong miệng không sao nói ra được, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên.
"Ngươi... ! ? Ngươi là ai! ? Ngươi không phải tân hoàng Thịnh quốc! ?"
Cảm giác tay phải mình bị tóm chặt, thanh niên áo da thú nghẹn ngào kêu lên.
"Không giả được, trẫm chính là tân hoàng Thịnh quốc, mặt khác, người Lương quốc các ngươi có phải quá bá đạo không? Thương lượng thôi mà, tự nhiên phải có hỏi có đáp, dựa vào cái gì chỉ có ngươi hỏi, không cho trẫm hỏi chứ?"
Nhìn biểu lộ hiền lành của Giang Bắc Nhiên, thanh niên áo da thú không ngừng đổ mồ hôi hột.
Dù vừa rồi hắn chỉ tùy tiện muốn mắt tiểu hoàng đế trước mắt này chút giáo huấn, căn bản chỉ dùng một chút khí lực, bị ngăn lại cũng bình thường, nhưng điều khiến hắn sợ là hiện tại hắn dùng hết sức cũng không cách nào rút tay mình a.
Mộc Dao ở bên cạnh thấy thế cũng ngơ ngác, nàng từng tự trải nghiệm thực lực thanh niên áo da thú, tuyệt đối là cường giả cấp bậc Huyền Linh, nhưng... Nhưng tại sao hắn lại sợ Giang Bắc Nhiên như vậy! ?
Trong nháy mắt, Mộc Dao lần nữa nhớ tới tới lần trước Khổng Thiên Thiên nhở miệng.
Chẳng lẽ... Lần trước thật sự là hắn đã cứu chúng ta! ?
Màn biểu diễn thực lực kết thúc, Giang Bắc Nhiên buông tay thanh niên áo da thú ra, chậm rãi đi đến trước ghế rồng ngồi xuống nói:
"Thế nào, hiện tại chúng ta có thể bình đẳng nói chuyện chưa?” Thanh niên áo gia thú cảm nhận đau đớn nơi cổ tay, ngạo khí lập tức mất hết sạch sành sanh, trong lòng chỉ còn kinh ngạc và sợ hãi...
Kinh ngạc là vì rõ ràng hắn đã điều tra vô số lần, thậm chí chuyện Giang Bắc Nhiên tham gia qua Thiếu Niên Anh Kiệt Hội hắn đều biết, cũng biết Giang Bắc Nhiên chỉ là đệ tử Luyện Khí được Huyền Tông tự mình xác nhận, nhưng một đệ tử Luyện Khí sao có thể bắt được tay hắn?!
Sợ hãi là vì tình huống hiện tại đã vượt hoàn toàn phạm vi kế hoạch của hắn, bất quá tân hoàng trước mặt này là thật hay giả tình cảnh của hắn đều rất nguy hiểm, thậm chí có khả năng không cách nào còn sống rời khỏi đây.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, thanh niên áo da thú vừa tìm cách chạy trốn, vừa mỉm cười mở miệng nói:
"Hoàng thượng nói đúng, vừa rồi là ta vô lễ, ta là tới với thành ý của Lương quốc, nên hảo hảo nói chuyện."
"Vậy ngươi đả thương người của trẫm thì tính thế nào?"
Giang Bắc Nhiên nhìn Mộc Dao nói.
Thanh niên áo da thú nuốt ngụm nước miếng, lập tức lấy bình tử tinh ra và nói:
"Đây là linh dược lục phẩm sư phụ ta tự tay luyện chế, Không Thiền Nguyên Dương Đan, không chỉ có thể cấp tốc khôi phục thương thế, còn có thể bồi nguyên, đề cao tiềm lực, ngài coi như đây là quà nhận lỗi ta tặng cho vị cô nương này, được chứ?"
"Đưa cho nàng làm gì? Đả thương trẫm người, nhận lỗi đương nhiên là cho trẫm a."
"Đúng đúng đúng, nên vậy."
Thanh niên áo da thú vừa nói vừa cung kính đưa tử tinh bình cho Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên nhận lấy tử tinh bình, mở ra ngửi ngửi, đúng là hảo đan.
"Chỉ hai viên?"
"Không không không, đây chỉ là món quà nhỏ cho hoàng thượng ngài, nếu hoàng thượng hài lòng, còn lại bao nhiên linh đan ta đều cho ngài hết.” Thanh niên áo da thú nói một hơi rồi lấy ba bình tử tinh ra, hết cung kính đưa cho Giang Bắc Nhiên.
"Ừm, coi như thanh toán xong, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện tiếp."
"Vâng."
Thanh niên áo da thú cúi đầu.
"Vừa trẫm cùng ngươi nói tới đâu rồi?"
"Hi vọng hoàng thượng có thể hợp tác với Lương quốc chúng ta, ta cam đoan song phương đều có chỗ tốt."
"A đúng rồi, là tới chỗ này, vậy ngươi làm sao cam đoan lời ngươi nói?"
"Ta..."
Thanh niên áo da thú bị chặn họng, hắn căn bản đâu nghĩ tới sẽ có người hỏi hắn câu này, làm gì có cam đoan chứ!
Trong kế hoạch của hắn, hiện tại hoàng thượng hẳn nên quỳ trước mặt hắn, cầu hắn không giết mình mới đúng.
Sao mọi chuyện lại thành như vậy chứ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận