Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 617: Linh Mạch Mới (2)

Quả nhiên tiết kiệm luôn hữu dụng a.
Cảm thụ được huyền khí Như Ý Thiêm Đồng ngày càng ảm đạm, Giang Bắc Nhiên cũng hiểu dù dùng thứ này rất tốt nhưng không thể dùng mãi mãi.
Giang Bắc Nhiên cất Như Ý Thiêm Đồng đi, đạp lên Thiên Cương, hai mắt nhắm lại, không ngừng bấm tay tụng niệm.
"Thưa dạ dịch diệp, đi không tùy ý."
"Theo đấu chỉ, cùng thần đều ra."
"Long trời lở đất, chín đạo đều là nhét."
"Trung tâm sở dục , khiến cho ta trác."
Trong nháy mắt, chín kiện pháp khí bay giữa không trung, xoay tròn vây quanh Giang Bắc Nhiên.
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bỗng mở hai mắt ra, trong miệng thì thầm.
"Phàm Thiên Anh, Khảm nhất, đi!"
Vừa dứt lời, Thiên Bồng Xích giữa không trung lắc một cái rồi bay về phía tây nam.
"Thiên Xung, Đoái thất, đi!"
Một kiện pháp bảo giữa không trung nhoáng một cái lại bay về phía đông bắc.
"Thiên Nhuế, Cấn bát, đi!"
Chờ đến khi chín kiện pháp khí đều nằm đúng chỗ, Giang Bắc Nhiên lần nữa bấm tay đọc thần quyết.
"Thiên Đế có lệnh, Tư Mệnh đi đầu."
"Thành quách bất hoàn, bế lấy kim quan."
"Ngàn hung vạn ác, chớ chi có can đảm."
Tụng niệm xong, chín kiện pháp khí cùng bộc phát một trận quang mang, vẽ ra một bộ cương hình cửu tinh.
Niếp Hành Chu Thiên Trận, thành!
Tam trọng đại trận khó dựng hơn Giang Bắc Nhiên tưởng tượng rất nhiều.
Hắn dùng mất năm ngày mới có thể dựng được hai đại trận có cùng một trận nhãn, đại trận thứ ba nửa tháng hắn vẫn chưa dựng xong.
Mà trong thời gian đó, hệ thống vẫn không ngừng phát động như cũ, chứng tỏ phía trên vẫn còn nguy hiểm.
Đám Huyền Tôn, Huyền Thánh này chẳng lẽ đang đánh Thái Cực Quyền ở trên đó ư?
Từ chỗ của Lâm Thi Uẩn, Giang Bắc Nhiên mới biết trong những lần linh mạch thức tỉnh trước đó, lục quốc đã ứng đối thế nào.
Tiên lễ hậu binh.
Cường giả đỉnh cao của sáu nước hội tụ ở chỗ linh mạch không trực tiếp đánh nhau mà ngồi xuống đàm phán. Dù sau thường ngày mọi người đều bận rộn bế quan, mượn cơ hội này nói chuyện cũ cũng không tệ.
Còn về nội dung trao đổi thì không giống nhau lắm.
Ban đầu, đám lão quái vật này một lời không hợp là đánh nhau, nhưng trận chiến giữa Huyền Thánh, Huyền Tôn gây ra động tĩnh quá lớn. Thậm chí có khi còn hủy đi linh mạch, mà mỗi Huyền Thánh và Huyền Tôn đều là cục cưng quý giá của các quốc gia, nếu chết hoặc trọng thương chẳng phải tổn thất quá lớn.
Cho nên, để tránh cho loại tình huống này lần nữa phát sinh, sáu nước đã nghĩ ra không ít biện pháp tương đối văn minh hơn.
Một là đấu giá, nước nào có thể thỏa mãn yêu cầu năm nước còn lại, linh mạch này thuộc về họ.
Nhưng rất nhiều lần các nước sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, cho nên nếu không có được Ngũ Hành linh mạch mà nói thì rất dễ ăn thiệt thòi, gần đây cũng chẳng nước nào chịu làm loại chuyện thiệt thòi này.
Hai là tổ chức đại hội luận võ. Đương nhiên, tỷ võ khẳng định không phải đám lão quái vật như Huyền Tôn, Huyền Thánh, mà là Huyền Tông được các quốc gia tuyển chọn ra.
Đầu tiên là Huyền Tông đánh nhau không gây ra động tĩnh lớn như Huyền Tôn, Huyền Thánh. Hai là mất đi một Huyền Tông tuy có chút đau lòng nhưng vẫn kém xa Huyền Tôn và Huyền Thánh.
Cơ mà sau vài lần như thế vẫn chẳng có hiệu quả, mục đích tỷ võ là tranh đoạt linh mạch, chắc chắn các nước sẽ phái Huyền Tông mạnh nhất của mình ra, mà bình thường Huyền Tông mạnh nhất đều được xem như Huyền Tôn dự bị, giá trị cũng vô cùng to lớn. Hơn nữa đại hội luận võ kiểu này chắc chắn không chết không dừng, chết một Huyền Tôn dự bị như vậy cũng khiến sáu nước khó mà tiếp nhận.
Cho nên, quy tắc lại thay đổi, chỉ có Huyền Tông dưới 25 tuổi mới được tham gia.
Kể từ đó, cơ bản liền biến thành quyết đấu giữa các thiên tài Huyền Vương, hi sinh thiên tài cấp bậc này mặc dù rất đáng tiếc nhưng vẫn tốt hơn Huyền Tôn dự bị.
Nhưng quy tắc này chỉ dùng được khi cả sáu nước đều chấp thuận, không ít lần từng xảy ra chuyện cường giả nước nào đó tự tin phơi phới, một mình chấp hết năm nước khác vẫn có.
Chỉ là hiện tại Giang Bắc Nhiên đang ở sâu dưới lòng đất, bị ngăn cách tầm nhìn nên hoàn toàn không thể dò xét được phía trên thế nào.
"Sư huynh, ăn cơm đi."
Lâm Du Nhạn bày bàn ăn ra rồi tới kêu sư huynh.
"Các ngươi ăn trước đi."
Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ nên bày Thần Cơ quỷ giấu thế nào bèn đáp.
"Vâng."
Gật gật đầu xong, Lâm Du Nhạn lui trở về.
Lâm Du Nhạn trở lại bàn ăn, nói với cô cô:
"Chúng ta ăn trước đi."
Lâm Thi Uẩn nghe xong thì có chút thất vọng thở dài. Từ khi vào dưới này, Giang Bắc Nhiên chưa làm bữa ăn nào, khiến con sâu thèm ăn trong lòng Lâm Thi Uẩn không ngừng rục rịch, điều này thật sự quá mức tàn nhẫn.
Lâm Thi Uẩn bất đắc dĩ ngồi vào bên cạnh bàn ăn, cầm đũa nhỏ giọng nói:
"Cũng không biết phải trốn đến lúc nào nữa..."
"Chờ sư huynh cảm thấy an toàn, chúng ta tự nhiên có thể bình an ra ngoài."
Lâm Du Nhạn lạnh nhạt nói.
Lâm Thi Uẩn nghiêng đầu mắt nhìn Giang Bắc Nhiên đang tĩnh tọa suy nghĩ, dù trong lòng có vô số vấn đề muốn hỏi nhưng nàng lại không có dũng khí đi hỏi.
Ai... Cũng chỉ có thể chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận