Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 662: Tân Sư Đệ (2)

Đệ tử mặc áo xa tanh cảm giác được phía sau trúng kiếm thì đau đớn kêu lên một tiếng, đồng thời quét côn về phía sau cơ mà lại chẳng quét được cái gì.
Khi hắn còn đang nghi hoặc thì bắp chân lại bị đánh một kiếm.
Đệ tử mặc áo xa tanh vừa muốn kêu lên đau đớn thì cảm giác khuôn ngực rắn chắc của mình chịu một chưởng.
"Con của ngươi vô lực, quét côn không tinh, bước chân lỏng lẻo, phản ứng trì độn, động tác không ra dáng gì cả."
Nói xong, Ngô Thanh Sách tăng thêm chút lực đạo, trực tiếp đánh cho đệ tử mặc áo xa tanh bay đi.
"Đánh với loại học nghệ không tinh, không biết hảo hảo siêng năng luyện tập như ngươi lại còn khi dễ đệ tử có tu vi thấp hơn mình, ta thật sự cảm thấy mất mặt thay ngươi đó!"
"Khục! Khục!"
Đệ tử mặc áo xa tanh bỗng ho ra một ngụm máu lớn, không dám cãi lại, liên tục gật đầu nói:
"Chấp sự dạy phải, chấp sự dạy phải."
Ngô Thanh Sách thu hồi vạn quân, nhìn về phía đệ tử mặc áo choàng nói:
"Tới phiên ngươi."
"Ta nhận thua, ta nhận thua, cầu Ngô chấp sự tha..."
"Xem kiếm!"
Một lát sau, nam tử mặc áo choàng cổ tròn gãy mất mấy cái xương ngã trên mặt đất liên tục xin khoan dung.
"Cút về hảo hảo mà luyện tập đi, nếu còn để ta thấy các ngươi làm xằng làm bậy thì không chỉ đánh gãy mấy cái xương, nôn hai ngụm máu đơn giản như vậy đâu."
"Đúng, đúng, chúng ta cũng không dám nữa, không dám nữa."
Hai người nói xong thì vừa lăn vừa bò rời khỏi rừng cây.
Thấy hai người chạy xa, Ngô Thanh Sách mới sờ lên bả vai Mặc Hạ rồi nói:
"Ừm, vết thương không nặng, cố gắng nhịn một chút."
Nói xong, tay phải Ngô Thanh Sách bỗng nhiên dùng lực, chỉ nghe "ầm ầm" một tiếng vang giòn.
Mặc Hạ lúc này mới kịp phản ứng lại, chắp tay hành lễ với Ngô Thanh Sách:
"Đa tạ Ngô chấp sự xuất thủ tương trợ."
"Việc nhỏ thôi, lần sau gặp chuyện như vậy, ngươi cứ..."
Ngô Thanh Sách vừa tính nói báo ra tên của ta nhưng cảm thấy nếu lời này bị sư huynh biết được chắc chắn hắn sẽ bị mắng, cho nên mới lấy một cái còi từ trong Càn Khôn giới ra, ném cho Mặc Hạ:
"Ngươi cứ thổi cái còi này lên, bảo đảm ngươi vô sự."
Mặc Hạ nhận lấy cái còi, đầu tiên bèn cám ơn một tiếng rồi nhịn không được hiếu kỳ mà hỏi:
"Ngô chấp sự... Chúng ta từng gặp nhau sao?"
Ngô Thanh Sách nghe xong cũng hiểu vì sao Mặc Hạ bị đám tạp ngư kia khi dễ. Hẳn Mặc Hạ vẫn chưa chính thức trở thành môn hạ của sư huynh. Lần này sư huynh kêu hắn tới đón hắn ta, đây hẳn mới xem như chân chính "bái sư".
Nhìn tiểu đệ manh tân trước mắt, Ngô Thanh Sách tự cảm nhận được trách nhiệm đại ca bèn vỗ vai Mặc Hạ:
"Trước kia biết hay không cũng không trọng yếu, về sau chúng ta sẽ là hảo huynh đệ. Đi đi đi, đại ca vẫn đang đợi ngươi.”
"Cái này... Không biết Ngô chấp sự muốn dẫn ta đi đâu?"
Nhìn Mặc Hạ khó xử, Ngô Thanh Sách mới cười nói:
"Đi là biết."
Ngô Thanh Sách nói xong thì thổi huýt sáo, Huyết Ảnh Thú ngồi chờ ở bên ngoài lập tức băng băng mà tới, chở hai người lần nữa về tới đầm lầy.
Mặc Hạ mang theo biểu lộ có chút kinh hoảng đi vào trong nhà lá, mà Ngô Thanh Sách thì chắp tay với Giang Bắc Nhiên nói:
"Sư huynh, người đã dẫn đến."
Giang Bắc Nhiên nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ngoắc Mặc Hạ đang nghẹn họng nhìn trân trối lại:
"Lại đây, ngồi xuống đi."
Giờ phút này Mặc Hạ cảm thấy đầu óc trống rỗng, kinh hãi liên miên khiến hắn có chút không phân rõ hiện tại bản thân đang nằm mơ hay đang ở hiện thực.
Đầu tiên là trong toàn bộ tông môn, không, phải nói tự nhiên nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi hiện đang phong quang vô hạn tại Thịnh quốc bỗng ra mặt giúp hắn thì thôi, còn nhận hắn là huynh đệ. Mặc Hạ vốn tưởng chuyện này đã rất khó tin rồi, ai ngờ đối phương lại dẫn hắn đi tìm sư huynh, trước mặt sư huynh, vị nhân tài này lại thập phần cung kính.
Cái này...
Dù Mặc Hạ vẫn rất sùng bái sư huynh nhưng hắn rất ít biết về sư huynh, chỉ biết kỳ nghệ của đối phương vô cùng cao, rất ít có mặt trong tông môn. À, dù tu vi sư huynh không cao nhưng lại là hoàng đế Thịnh quốc.
Chẳng lẽ Ngô chấp sự là ngự tiền thị vệ của sư huynh sao?'.
"Mặc Hạ, sư huynh gọi ngươi đấy."
Trong lúc Mặc Hạ đang lâm vào vô tận nghi hoặc thì đột nhiên nghe được tiếng gọi nhỏ của Ngô chấp sự.
"A nha."
Mặc Hạ lập tức gật đầu, đi về phía sư huynh.
"Tê!"
Vì vừa rồi quá mức chấn kinh nên Mặc Hạ không có chú ý xung quanh, lúc này đến gần mới phát hiện trên mặt đất là một bộ thi thể.
Sư huynh... Giết người?
Mặc Hạ cảm giác được nhịp tim có chút gia tốc bèn nuốt nước miếng một cái, thở hổn hển chắp tay:
"Bái kiến sư huynh."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, kể lại chuyện của Điền Cách cho Mặc Hạ nghe, trong đó bao gồm của chuyện ở Lan Nhược Tự cùng cuộc gặp gỡ với quỷ hồn sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận