Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 848: Ký Ức Kỳ Lạ (1)

‘Thì ra là thế...'.
Cảm khái xong, Cư Tử Dân đi theo hai người kia rời khỏi hang động.
Vì tình huống trên đảo phát sinh biến hóa nên kế hoạch của Giang Bắc Nhiên cũng phải thay đổi đôi chút.
Hắn vốn tính tranh thủ thời gian còn lại dẫn Cư Tử Dân đi xung quanh xem thử còn thứ gì giống mảnh vỡ không. Nhưng hiện tại vì nhân tốt ngoài ý muốn là Thạch linh mà hắn cần ở trong phòng quan sát tùy thời theo dõi tình huống trên đảo.
Về phần kế hoạch tìm kiếm những thứ như mảnh vỡ thì giao cho Tiểu Thất và Cư Tử Dân làm vậy, chỉ cần Cư Tử Dân thấy được thứ Tiểu Thất không thấy sẽ ghi chép lại, sau đó dùng linh chỉ của Giang Bắc Nhiên đưa cho mà truyền tin về.
Sau khi định ra kế hoạch xong, Giang Bắc Nhiên quay về sơn động của mình, còn Tiểu Thất thì cùng Cư Tử Dân đi tới chỗ phát hiện mảnh vỡ, tiếp tục đi tới.
"Có thể dẫn ta tới chỗ mảnh vỡ kia nhìn thử không?”
Trên đường đi, Tiểu Thất nhìn về phía Cư Tử Dân mà hỏi.
"Đương nhiên, đây là ý của tiền bối a."
Đồng ý xong, rất nhanh Cư Tử Dân đã dẫn Tiểu Thất tới ngoài hang động tìm được mảnh vỡ hôm qua.
"Chính là cái này."
Cư Tử Dân nói xong thì phát hiện Tiểu Thất có chút sửng sốt nên xích lại gần hỏi thăm một chút:
"Sao vậy?"
Tiểu Thất lấy lại tinh thần, lắc đầu rồi đáp:
"Không biết... Trong đầu bỗng lóe lên mấy hình ảnh, nhưng khi muốn nhìn kỹ lại thì không thấy được.”
"Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
"Không cần, chính sự quan trọng hơn."
Tiểu Thất nói xong thì dẫn đầu tiến vào sơn động.
Sau thời gian một chén trà, Giang Bắc Nhiên đang ngồi trong phòng quan sát thì thấy được một linh chỉ Diên đột nhiên bay tới trước mặt hắn.
'Nhanh như vậy đã có tin tức?'.
Giang Bắc Nhiên vừa nghĩ vừa vươn tay cầm lấy linh chỉ Diên, từ từ mở nó ra.
Trong nháy mắt khi thấy nội dung trong giấy, Giang Bắc Nhiên bỗng ngây ngẩn cả người.
'Cái này... đây chính nhân vật chính à?'.
Trên giấy không nhiều lời, chỉ có một câu nhưng đủ để rung động lòng người.
“Vương đại ca, hình như nhận ra hòn đảo này.”
'Xem ra Tiểu Thất hẳn có phát hiện gì đó ở chỗ mảnh vỡ.'.
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên quyết định tự mình đi một chuyến xem sao, thế nhưng hắn vừa ra tới cửa đã thấy Thi Phương Lan đang ăn bánh đậu, lập tức vẫy tay với nàng.
Thi Phương Lan thấy thế chạy lại ngay.
"Sao vậy, Tiểu Bắc Nhiên, có gì đồ ăn gì ngon à! ?"
Hai mắt Thi Phượng Lan phát sáng mà hỏi.
"Tới đây."
Nghe Tiểu Bắc Nhiên kêu mình vào phòng, Thi Phượng Lan quả thực có chút thụ sủng nhược kinh. Phải biết, bình thường Tiểu Bắc Nhiên dặn mọi người tuyệt đối không được vào phòng hắn, nhìn chút cũng không được.
Không ngờ hôm nay vậy mà lại chủ động mời nàng vào...
'Ân...'.
Thi Phượng Lan suy nghĩ, khóe miệng đột nhiên cong lên.
'Nhất định là có đồ ăn gì cực kỳ ngon chỉ muốn cho ta ăn thôi!’.
Thi Phượng Lan reo hò một tiếng rồi vọt vào gian phòng của Giang Bắc Nhiên.
"Oa..."
Trong nháy mắt vào phòng, Thi Phượng Lan không khỏi kinh hô, chỉ thấy xung quanh là vô số huyễn tượng được phân ra thành từng khối, cực kỳ thần kỳ.
"Đây là cái gì vậy Tiểu Bắc Nhiên?"
Thi Phượng Lan tò mò hỏi.
"Cả tòa Kim Đỉnh đảo."
Trả lời xong, Giang Bắc Nhiên kéo một cái ghế nhỏ tới, nói với Thi Phượng Lan:
"Ta cần ngươi ở đây quan sát giúp ta, nếu thấy trong khung hình xuất hiện Thạch Linh.....”
Giang Bắc Nhiên giơ một cái linh chỉ nên tiếp tục nói:
"Thì dùng cái này thông báo cho ta."
Thi Phượng Lan nhìn huyễn tượng lại nhìn Giang Bắc Nhiên, sau đó cười vui vẻ nói.
'Rốt cục Tiểu Bắc Nhiên cũng tìm ta hỗ trợ!'.
So với được ăn mỹ thực mà nói, việc Tiểu Bắc Nhiên cần nàng càng khiến Thi Phương Lan cao hứng hơn, thế là nàng lập tức gật đầu đồng ý:
"Vâng! Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Ừm, chuyện này rất quan trọng, ta cần ngươi nghiêm nghiêm túc quan sát, liên quan tới tín mạng rất nhiều người đấy, hiểu chưa?”
"Đã biết!"
Thi Phượng Lan nói xong thì ngay cả bánh đậu cũng không ăn, nhìn chòng chọc vào những huyễn tượng kia, biểu lộ thập phần chăm chú.
Giang Bắc Nhiên thấy thế thì hài lòng gật đầu rồi rời đi.
Mặc dù đại đa số thời điểm Thi Phượng Lan như đứa bé con nhưng vào lúc cần làm chính sự vẫn hết sức chăm chú, cộng với người Giang Bắc Nhiên có thể tin tưởng không được bao nhiêu, vừa vặn chỉ có mỗi Thi Phương Lan mà thôi.
Giang Bắc Nhiên rời khỏi hang động, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới hang động mảnh vỡ.
"Vương đại ca."
Thấy Giang Bắc Nhiên tới, Tiểu Thất và Cư Tử Dân lập tức chắp tay hành lễ.
Tiểu Thất gật gật đầu, Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi khi Cư Tử Dân dẫn ta tới đây, ta cảm thấy có vài hình ảnh hiện lên trong đầu. Ban đầu ta còn có chút lơ đễnh nhưng khi chân chính thấy cái mảnh vỡ, những hình ảnh kia lại lần nữa xuất hiện, dần dần rõ ràng hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận