Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 550: Trò Chơi Mới (2)

"Ha ha ha! Mạn Văn, chớ trách ta nha ! xem ra hôm nay vận khí ta đặc biệt tốt ! nói trước, ta không có gian lận nha, ai gian lận ai là chó con!"
"Ta vẫn chưa thua đâu."
Lúc này, Vu Mạn Văn lấy thẻ nhân vật thiếu nữ thần bí ra, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Hiện tại Kiếm tiên tử sắp chết, có thể phát động hình thái thứ hai của nàng chưa?"
"Đương nhiên có thể."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì rút tấm thẻ thay đổi hình thái Mê Chi Thiếu Nữ từ trong thẻ ao Ma Thú sâm lâm ra, đưa cho Vu Mạn Văn.
"Hình thái thứ hai... Đuôi nhọn Vũ Yến, 100.000 năm Hồn thú?"
"Ừm, đuôi nhọn Vũ Yến có thể hóa thành 100.000 năm Hồn Hoàn, cứu sống Kiếm tiên tử của ngươi, cũng cho nàng lực lượng cường đại, tăng thêm cụ thể bao nhiêu có ghi trên thẻ."
"Vậy cũng quá lợi hại rồi."
Vu Mạn Văn tính toán một chút liền phát hiện trị số của Kiếm tiên tử tăng gấp ba, chỉ cần chiêu bình thường nhất cũng đủ để giết chết Tỏa Liên tiên tử chỉ còn chút máu.
Bấy giờ, Thi Phượng Lan hô to không công bằng:
"Vậy cũng quá lợi hại rồi! Không công bằng!"
"Ta vừa nói rồi, đầu năm nay không có kỳ ngộ còn muốn ra ngoài lăn lộn? Đã sớm kêu ngươi nghĩ cách phát động một kỳ ngộ, chính ngươi không nỡ dùng chỉ bắc châm còn gì."
"Ta muốn lần nữa tới Tuyệt Bích cốc, tăng Huyền Thiết Tỏa Liên lên..."
Vu Mạn Văn nay đã đầy máu hỏi:
"Vậy hiện tại có phải ta có thể phát động công kích không?"
"Đương nhiên."
Giang Bắc Nhiên gật đầu nói.
Thế là Vu Mạn Văn lập tức phát động chiêu thức, Cuồng Phong Kiếm Pháp.
Nhưng Thi Phượng Lan nghe xong lại cười hắc hắc, lấy một thẻ đạo cụ ra nói:
"Ta sẽ dùng tấm cao nhân cứu giúp này, mặc kệ ở trạng thái dưới, ta cũng có thể lập tức rút khỏi cuộc chiến, cũng tiến lên bốn bước."
"Có thể."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
"Hắc hắc ! ta đi trước."
Thi Phượng Lan nói xong thì cầm Tỏa Liên tiên tử, di chuyển bốn bước.
Khi xúc xắc lần nữa trở lại trong tay Vu Mạn Văn, điều đầu tiên nàng làm là nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, sau đó mới tung xúc xắc.
Trong khi xúc xắc xoay tròn, Vu Mạn Văn đột nhiên mở miệng nói:
"Đêm hôm đó là ngươi sao?"
"Không biết Vu hộ pháp muốn nói hôm nào?"
"Ngươi dự định cứ vậy lừa gạt cho qua?"
"Không có bằng chứng, Vu hộ pháp đừng oan uổng người tốt."
Thi Phượng Lan nghe hai người nói chuyện, không khỏi ngơ ngác, nàng hỏi:
"Các ngươi đang nói gì vậy? Ngày gì, đêm nào?"
Khi Thi Phượng Lan hỏi, xúc xắc cũng đã dừng lại.
"Năm."
Vu Mạn Văn cầm Kiếm tiên tử, vừa đi vừa nói chuyện:
"Lúc ta sắp chết từng có người tới cứu mình, đây là chuyện cực kỳ may mắn a.” Thi Phượng Lan nghe xong còn tưởng Vu Mạn Văn đang đắc ý, lập tức chống nạnh nói:
"Hừ! Lần sau để ta gặp lại ngươi, vận khí của ngươi sẽ không tốt như vậy đâu."
Vu Mạn Văn nghe xong thì mỉm cười, nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Ngươi nói xem, lần sau ta vẫn sẽ may mắn như cũ chứ?” "Vậy phải xem ngươi có thể rút được thẻ kỳ ngộ tốt vậy chăng.” "Ngươi đã không muốn nói, vậy ta không hỏi nữa, nhưng trong đêm lặng lẽ vào lều của ta, lại đụng chạm... Ngươi sẽ chịu trách nhiệm chứ?"
Tiểu Đóa và Thi Phượng Lan càng nghe càng khó hiểu, hoàn toàn không biết đến cùng Vu Mạn Văn đang nói tới trò chơi hay các khác.
"Ta nghĩ Vu hộ pháp đã hiểu lầm gì đó rồi, ngươi nên rút thẻ đi."
Giang Bắc Nhiên cười vừa nói.
"Đúng là thích làm việc tốt không lưu danh mà."
Vu Mạn Văn mỉm cười, rút một tấm thẻ sự kiện ra.
Mãi chơi tới giờ cơm tối, rốt cục bốn người cũng phân thắng bại, hôm nay Thi Phượng Lan đặc biệt tốt, ba lần kỳ ngộ, một đường nghiền ép ba người khác, đạt được thắng lợi.
"Ha ha ha ha! Chơi thật vui!"
Thi Phượng Lan quá thích trò chơi này, cầm Tỏa Liên tiên tử của mình vừa ôm vừa hôn.
"Được rồi, ta phải đi đây, trò chơi này để lại đây.” Giang Bắc Nhiên đứng dậy.
Nghe Giang Bắc Nhiên vốn trước giờ không để trò chơi lại, nay thay đổi, đáy lòng Thi Phượng Lan không khỏi siết chặt, vội chạy tới túm cánh tay Giang Bắc Nhiên:
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi muốn đi đâu a?"
"Có chút chuyện trọng yếu muốn làm, phải rời đi một đoạn thời gian."
"Một đoạn thời gian là bao lâu a?"
Lúc Thi Phượng Lan hỏi vấn đề này, hai tay lại siết chặt hơn.
"Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng."
Nghe được chỉ một tháng, lúc này Thi Phượng Lan mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay:
"Cái gì chứ, làm ta sợ muốn chết."
"Vậy lần này vì sao ngươi nguyện ý để trò chơi lại.” Giang Bắc Nhiên tiến lên một bước, vuốt tóc Thi Phượng Lan:
"Xem như ban thưởng vì ngươi thông qua được khảo nghiệm đi."
Mặc dù Thi Phượng Lan là đường chủ cao quý, nhưng lại không để ý hành vi phạm thượng của Giang Bắc Nhiên, ngược lại trong lòng còn vô cùng vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận