Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 678: Đúng Là Rất Thảm

Nhà có cường giả cấp Huyền Thánh không có bao nhiêu, Giang Bắc Nhiên chỉ cần hỏi thăm một chút là biết đến tột cùng là thần thánh phương nào, nhưng lúc này hắn có chút tâm lý đà điểu, cảm thấy mình không đụng tới Thi gia, Thi gia cũng không tìm tới hắn.
Bây giờ nghe Thi Phượng Lan nói thế, Giang Bắc Nhiên liền não bổ ra kho hàng của một siêu cấp đại tông môn. Thi Phượng Lan bảo là lén lấy, rõ ràng người ta một mắt nhắm một mắt mở thả nàng đi.
Chẳng lẽ đối với những cường tông đỉnh cấp kia mà nói, bảo bối trên Trân Kỳ phổ cũng có thể lấy làm đồ chơi cho tiểu bối?
Thấy Tiểu Bắc Nhiên không nói lời nào, sắc mặt ngưng trọng, Thi Phượng Lan chỉ đành mân mê miệng nói:
"Thật xin, ta tưởng ngươi sẽ thích."
"Ừm, biết là liền tốt, nhanh đi cất kỹ."
"Địa Tạng Chân Tinh có giữ lại không?"
"Không cần, đem về hết đi."
"Vâng..."
Thi Phượng Lan nói xong thì cúi đầu trở về phòng chính.
Trước mắt mà nói, Giang Bắc Nhiên chỉ cần biết Địa Tạng Chân Tinh ở đâu là được, về phần khi nào đi lấy thì chỉ là một ý nghĩ, hắn còn một năm rưỡi nữa để cân nhắc.
Một lát sau, Thi Phượng Lan lần nữa trở về sân nhỏ nói với Giang Bắc Nhiên:
"Đã đem cất hết rồi."
Nhìn Thi Phượng Lan bệt miệng, Giang Bắc Nhiên lấy một sấp thẻ bài ra nói:
"Thẻ đạo cụ mới và thẻ sự kiện, còn có hệ thống phó bản mới nữa, có muốn xem thử một chút không."
"Phó bản? Phó bản là sao?"
Hai mắt Thi Phượng Lan phát sáng mà hỏi.
"Vào trong từ từ ta nói cho ngươi nghe."
"Tốt tốt tốt! Tiểu Đóa! Mau tới nghe quy tắc! Lấy thêm chút hoa quả tới."
"Biết rồi ! ".
Sau lần trong huyệt động, Giang Bắc Nhiên đã thăng cấp trò chơi nhiều lần, phó bản cũng là một trong số đó.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Thi Phượng Lan và Tiểu Đóa, Giang Bắc Nhiên đầu tiên bèn hỏi:
"Có một thân thần trang cũng phải có một đống kỹ năng chứ, có phải rất muốn tranh thủ thời gian chơi thử không?"
"Ừm ừm!"
Tiểu Đóa và Thi Phượng Lan liên tục gật đầu.
"Có phải lúc trước khi gặp người mạnh quá đánh không lại đặc biệt thấy rất biệt khuất đúng không?"
"Ân ân!"
Tiểu Đóa và Thi Phượng Lan không ngừng gật đầu.
"Hệ thống phó bản được sinh ra là để giải quyết vấn đề này."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy một bàn cờ cùng từng tấm thẻ bài quái vật và thủ lĩnh ra.
"Phó bản sẽ nằm ở những nơi khác nhau trên bản đồ. Dù ngươi đi khiêu chiến với thực lực đầy đủ thì chỉ khi đánh chết thủ lĩnh cuối cùng mới xem như khiêu chiến thành công, nhận được ban thưởng phong phú. Đương nhiên, nếu thua, nhân vật cũng sẽ tự động chết đi.” "Cho ta xem một chút, cho ta xem một chút!"
Thi Phượng Lan hưng phấn vỗ bàn hô.
"Xem thôi thì không hiểu hết đâu, trước mỗi phó bản ta có ghi độ khó đại khái, đợi lát nữa chơi ngươi sẽ tự biết.” Thi Phượng Lan đã chơi mô phỏng tu tiên phiên bản cũ cả năm rồi, bây giờ thấy Tiểu Bắc Nhiên đem tới phiên bản mới thì cao hứng vô cùng.
"Tiểu Đóa, Tiểu Đóa, mau gọi Mạn Văn tới đi. À, còn đám Tử Câm nữa, cũng gọi các nàng tới luôn! Nhanh nhanh nhanh."
Sau thời gian một chén trà, Vu Mạn Văn là người đầu tiên tới Đinh Lan thủy tạ.
"Gặp qua Vu hộ pháp."
Giang Bắc Nhiên đang giảng giải các loại quy tắc cho Thi Phượng Lan bèn đứng dậy chắp tay nói.
Vu Mạn Văn nghe xong thì mỉm cười:
"Ngươi trở về khi nào đó?"
"Vừa về không lâu."
"Không lâu là bao lâu?"
"Ước chừng ba đến năm ngày."
"Bắc Nhiên, bây giờ ngươi thật bận bịu nhỉ, không còn thời gian dành cho lão bằng hữu nữa."
"Ừm, rất là bận."
Giang Bắc Nhiên gật đầu nói.
Vu Mạn Văn nhất thời cạn lời, có chút không biết nên nói chuyện tiếp thế nào.
Lúc này, Thi Phượng Lan mới ngoắc ngoắc Vu Mạn Văn tới:
"Mạn Văn, mau tới, mau tới, Tiểu Bắc Nhiên lại làm ra trò chơi mới nè, chơi cũng vui!"
Vu Mạn Văn cũng mượn bậc thang đi xuống, ngồi xuống bên cạnh Thi Phượng Lan.
Nhìn Giang Bắc Nhiên không để ý tới mình, Vu Mạn Văn bỗng cảm thấy vừa rồi bản thân có chút trẻ con, Giang Bắc Nhiên không thích tiếp xúc với người khác, đâu phải nàng không biết.
Đổi lại người khác, Vu Mạn Văn cảm thấy nàng sẽ không làm ra hành động ngây thơ như vậy.
Nhưng nghĩ đến việc nàng và Giang Bắc Nhiên quen biết nhau lâu vậy, hắn về lại không nói nàng tiếng nào thật khiến nàng cảm thấy ngột ngạt muốn phát tiết ra ngoài, nhất là trong hơn một năm nay nàng vẫn luôn thương nhớ tên tiểu đệ tử này.
"Mạn Văn! Mạn Văn! Ngươi có đang nghe ta nói không vậy."
Thấy Vu Mạn Văn mơ màng, Thi Phượng Lan lung lay bờ vai của nàng không ngừng hô.
"A? Nói gì cơ?"
Vu Mạn Văn hỏi.
"Thật là! Sao ngươi lơ là vậy, coi chừng lát nữa thua thảm đó!"
“Thảm thật a..."
Vu Mạn Văn nghe xong thì đột nhiên liếc mắt nhìn Giang Bắc Nhiên.
"Đúng là rất thảm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận