Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 712: Quy Hàng (2)

“Con mẹ nó! Nhân vật lợi hại như thế chui ra từ chỗ nào vậy! Không tranh đoạt tài nguyên ở Trung Nguyên đi, tới tiểu quốc chúng ta hô mưa gọi gió làm chi.” Thầm mắng xong, Nhan Tư Uyên kéo Tô Tu Vũ đứng lên rồi nói:
"Người kia muốn ta làm sao?"
Nghe sư phụ nói vậy, trong lòng nhất thời Tô Tu Vũ cười như nở hoa, hắn biết sư phụ không phải lão ngoan cố, giữ được thanh sơn thì sợ gì không có củi đốt, còn chuyện gì có thể quan trọng hơn tính mạng chứ?
"Hồi bẩm sư phụ! Ý tứ của vị cao nhân kia rất đơn giản, bây giờ tuy Thịnh quốc đã diệt lực lượng tầng cao nhất của Lương quốc nhưng muốn triệt để chiếm đoạt Lương quốc vẫn không phải chuyện dễ, chỉ cần sư phụ ngài nguyện ý phối hợp với cao tầng Thịnh quốc, chờ Thịnh quốc và Lương quốc triệt để sát nhập, Chân Nguyên tông vẫn như cũ là Chân Nguyên tông như đã từng, chỉ bất quá không còn là tông môn đệ nhất Lương quốc mà còn là tông môn đệ nhất Thịnh quốc nữa, còn mạnh hơn cả trước kia a!” "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"
Nhan Tư Uyên hỏi.
Tô Tu Vũ nghe xong thì vội quỳ xuống đất dập đầu nói:
"Đệ tử biết tội!"
"Đứng lên đi."
Tô Tu Vũ chớp mắt hai cái, có chút khó hiểu đứng lên, bấy giờ liền thấy sư phụ nhà mình đột nhiên cười một tiếng rồi nói.
"Hỗn trướng nói lời hỗn trướng, nhưng sư phụ ngươi không phải cũng từng là một hỗn trướng sao. Lương quốc cũng tốt, Thịnh quốc cũng được, vi sư cũng chỉ muốn đi càng xa hơn trên con đường tu luyện mà thôi. Bây giờ nếu vị cao nhân kia đã nguyện ý cho chúng ta cơ hội, vậy vi sư liền tiếp nhận phần hảo ý này."
"Sư... Sư phụ?"
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Tô Tu Vũ, Nhan Tư Uyên đứng dậy vỗ vỗ vai hắn:
"Vi sư cũng không có quá nhiều tình cảm với Lương quốc, bây giờ cần gì phải ôm nó cùng chết, đạo lý nhược nhục cường thực còn ai hiểu hơn so với chúng ta? Làm con mồi, chúng ta vốn không có quá nhiều sự lựa chọn, đúng không?"
"Sư phụ... Đồ nhi vẫn còn một lời muốn nói, cũng nhất định phải nói với ngài."
"Nói đi."
"Dù không có cách nào xác định nhưng đồ nhi cho là vị cao nhân kia thấy rõ người có năng lực nhưng chỉ sợ nhanh như vậy hắn sẽ nghĩ ngài giả bộ đầu hàng...” "Ha ha ha ha!"
Nhan Tư Uyên đột nhiên cười to vài tiếng:
“Ta thấy tiểu tử nhà ngươi bị vị cao nhân kia dọa cho vỡ mật rồi, sợ cái gì mà sợ..."
"Sư phụ!"
Tô Tu Vũ đột nhiên cao giọng hô.
"Xin sư phụ tin tưởng ta, vị cao nhân kia thật sự có năng lực này, xin ngài..."
"Đi!"
Nhan Tư Uyên quát to một tiếng:
"Dù có bại thì vi sư nhất ngôn cửu đỉnh! Nếu đã nói đầu hàng thì thật sự sẽ quy hàng. Nếu vị cao nhân kia có thể đùa giỡn mấy lão đầu chúng ta trong lòng bàn tay, vi sư tự nhiên cũng đã biết sự lợi hại của hắn."
"Sư phụ anh minh!"
Thủ đô Lương quốc, Bình Vạn thành.
Lệ Phục Thành đã liên tục bận rộn vài ngày đang ngồi trong phòng ăn nhỏ lâm thời nhìn Đường Thính Song làm đồ ăn.
Dù chuyện hắn có thể làm không nhiều nhưng hai ngày nay vẫn luôn đi theo thủ hạ của Hoắc Hồng Phi học tập, cũng hiểu được thủ đoạn lăng lệ của đối phương.
Hơn nữa, Hoắc Hồng Phi đang ở rể Đàm gia lại có thể kết bạn với nhiều đại nhân vật như vậy, chứng tỏ đã ẩn nhẫn vô cùng.
“Nhưng dù là nhân vật như vậy thì trong nháy mắt vẫn bị mị lực từ nhân cách của Vương đại ca chinh phục... Vương đại ca... Thật quá lợi hại.” Mặt khác, trừ biết được sự lợi hại mặt ngoài của Hoắc Hồng Phi, Lệ Phục Thành cũng nhìn được một mặt tàn nhẫn của hắn.
136 nhân khẩu của Đàm gia, không ai thoát được, toàn bộ đều bị hắn dùng thủ đoạn lôi đình bắt giữ. Đây đều nhờ Hoắc Hồng Phi ở trong Đàm gia quá lâu, hiểu rõ mọi ngóc ngách của Đàn gia, vì thế dù là một con kiến hắn cũng đào ra được.
Đến nay Lệ Phục Thành vẫn không cách nào quên biểu tình đáng sợ của Đàm Nhuế Hoan khi bị bắt về, ả không ngừng kêu gào:
"Ngươi yêu ta! Rõ ràng ngươi có yêu ta mà!"
Hiện ả đã bị Hoắc Hồng Phi nhốt vào tầng hầm cùng 159 tộc nhân còn lại.
Về sau, có người nói nửa đêm thường nghe được tiếng thét cực kỳ thảm thiết, tựa như truyền từ địa ngục tới, vọng ra tại tầng hầm.
"Đông, đông, đông."
Vào lúc Lệ Phục Thành đang cảm khái thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lệ Phục Thành vừa uống một ngụm canh kém chút bị sặc, hắn dùng ánh mắt có chút khẩn trương nhìn ra đại môn.
Mặt khác, Đường Thính Song ở bên cạnh cũng có biểu lộ không kém là bao, nàng có chút bất an mở miệng nói:
"Thiếu chủ..."
Lệ Phục Thành có chút nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương, mở miệng nói:
"Thính Song, ra mở cửa đi."
"Vâng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận