Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 239: Kể Chuyện

"Rồi rồi rồi, không cần giải thích, ta biết ngươi đang đợi ai."
Thi Phượng Lan nghe xong thì đá bay một hòn đá nhỏ bên chân:
"Ai chờ chứ, ta chỉ đang ngắm hoa ở gần đây thôi.” Vu Mạn Văn nghe xong khẽ cười một tiếng:
"Ta vừa rời khỏi phòng nghị sự, tông chủ đặc biệt ca ngợi vài đệ tử, trong đó có Giang Bắc Nhiên."
"Cho nên hắn vẫn còn ở chỗ tông chủ sao?"
"Không phải."
Vu Mạn Văn lắc đầu:
"Hắn không có ở đó, ta có tìm Trương đường chủ hỏi, hắn nói tông chủ chỉ bảo Giang Bắc Nhiên cần đi làm chú chuyện, sẽ về muộn hơn.” Biết thì ra Giang Bắc Nhiên vẫn chưa về, biểu lộ của Thi Phượng Lan đã sáng sủa hơn nhiều.
"Lạ vậy, vậy mà hắn chịu làm à.” "Đúng vậy a."
Vu Mạn Văn gật đầu:
"Ta cũng thấy lạ, bình thường hắn thấy mấy chuyện này thì trốn như trốn tà, sao lần này lại bị chọn trúng rồi.” "Vậy hắn đi đâu?"
"Cái này Trương đường chủ không nói rõ ràng, chỉ nói có lẽ rất nhanh sẽ về.” "A !"
Thi Phượng Lan kéo dài trường âm:
"Tông chủ cũng thật là, rõ ràng điều người ta ra ngoài lâu như vậy mà sau đó còn sai sử người ta, ta phải đi nói chuyện với hắn mới được.” "Ai ai ai."
Vu Mạn Văn vội kéo Thi Phượng Lan lại:
"Nếu ngươi tìm tông chủ nói chuyện này, lại để Giang Bắc Nhiên biết, chỉ sợ hắn sẽ không bao giờ đến đây nữa đâu."
"Cũng đúng."
Thi Phượng Lan nói xong thì thở dài.
Thấy bộ đáng mất mát của Thi Phượng Lan, Vu Mạn Văn đột nhiên nghĩ đến nàng có thể đi hỏi những đệ tử từng ra ngoài chuyến này xem có chuyện gì mà. Thế là nàng vỗ vai Thi Phượng Lan:
"Chờ ta chút, ta về ngay đây."
Nói xong liền rời khỏi Đinh Lan thủy tạ.
Trong phòng Liễu Tử Câm lúc này, Phương Thu Dao và ba tỷ muội Ngu gia đều ở đây. Cả đám đang bàn luận cách để thành công bái Vu Mạn Văn là sư phụ. Đang bàn luận thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Là ai?"
Liễu Tử Câm hỏi.
"Là ta."
Nghe được tiếng của Vu Mạn Văn, năm người không khỏi ngơ ngác, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Thật là đúng lúc.
Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, Liễu Tử Câm lập tức đứng lên chạy tới mở cửa.
"Bái kiến Vu hộ pháp."
Liễu Tử Câm chắp tay hô.
"Không cần đa lễ."
Lúc này đám Phương Thu Dao cũng cùng tới chắp tay với Vu Mạn Văn:
"Bái kiến Vu hộ pháp."
"Ồ? Các ngươi đều ở đây."
Vu Mạn Văn thấy thế thì không khỏi cười một tiếng, từ lần trước được Giang Bắc Nhiên làm thiết ấn xong. Dù các nàng không tiếp xúc nhiều với Giang Bắc Nhiên nhưng sau đó cả năm lại như hình với bóng.
"Vu hộ pháp, mời ngài vào."
Liễu Tử Câm tránh đường nói.
"Được."
Vu Mạn Văn vừa vào vừa nói:
"Hôm nay ta tới tìm các ngươi là có chút chuyện muốn hỏi."
"Vu hộ pháp cứ hỏi, chúng ta nhất định biết gì nói nấy."
"Ta nghe nói lần này Giang Bắc Nhiên không trở về với các ngươi?"
Đám Liễu Tử Câm nghe vậy thì không khỏi nhìn nhau. Kỳ thật tới lúc xuất phát các nàng mới biết chuyện này, cơ mà đến cùng cũng chẳng biết là có chuyện gì.
Cuối cùng, Liễu Tử Câm đại diện cả năm gật đầu đáp:
"Ừm, Giang sư huynh không về cùng chúng ta.” "Là... có chuyện gì sao?"
Vu Mạn Văn ngồi xuống.
Vấn đề này phảng phất như đâm trúng chỗ ngứa của đám Liễu Tử Câm, cả đám tranh nhau cướp lời.
"Vu hộ pháp, lần này sư huynh thật sự là đứng trên đầu gió nha! ".
"Trong ngày thọ yếu của Quan tông chủ, rất nhiều người của ma giáo đột nhiên tới. Ân Giang Hồng, giáo chủ của Linh Long giáo tấn thăng Huyền Hoàng! Chúng ta cứ tưởng sẽ đánh nhau lớn.” "Nhưng ai biết mục đích của Ân giáo chủ lại là để đệ tử ma giáo cùng tham gia Thiếu Niên Hội chứ, sau đó..."
Vu Mạn Văn cũng nghe nói sơ về chuyện của ma giáo, chỉ là tông chủ và hương chủ đều không nói tỉ mỉ, cho nên nàng không rõ về sau có chuyện gì.
Cho nên khi thấy bộ dáng Phương Thu Dao muốn nói lại thôi, Vu Mạn Văn vội hỏi:
"Sau đó thì sao?” Ngu Quy Thủy nối tiếp:
"Về sau đệ tử chính phái chúng ta thua rất thảm... Bất luận dù là luận võ hay so văn, chúng ta đều kém một bậc."
Ngu Quy Thủy nói xong thì bổ sung:
"Hương chủ không cho chúng ta nói chuyện này ra ngoài, cho nên còn xin hộ pháp..."
"Là vậy sao?"
Vu Mạn Văn có hơi kinh ngạc:
"Ta chỉ nghe tông chủ nói Ngô Thanh Sách của Loạn Tinh đường đã đoạt được khôi thủ luận võ, còn tưởng rằng..."
Nói đến đây, Vu Mạn Văn đã hiểu, tông chủ là muốn tốt khoe xấu che.
Vu Mạn Văn gật đầu:
"Ta đã biết, sau đó thì sao?"
"Về sau khi đệ tử ma giáo liên tiếp lấy được khôi thủ thì Giang sư huynh xông lên! Trong môn cờ vây đánh bại đệ tử lợi hại nhất ma giáo. Khi ấy mọi người còn hoan hô rất lâu nữa.” Giang Bắc Nhiên! ?
Làm náo động! ?
Vu Mạn Văn kinh ngạc, cảm thấy Giang Bắc Nhiên trong miệng năm người này và người mình biết hoàn toàn không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận