Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 880: Uống Rượu Tâm Tình (3)

Thấy Lục Dương Vũ nói một cách nghiêm túc, Giang Bắc Nhiên có hơi kinh ngạc nói:
"Địa vị Tư Đồ Chí lão tiền bối rất cao ư?"
Lục Dương Vũ đánh giá Giang Bắc Nhiên hồi lâu mới lên tiếng:
"Nếu đổi lại là Trận Pháp sư khác hỏi ta câu này, ta nhất định sẽ cảm thấy hắn chơi đùa ta, nhưng ngươi hỏi thì ta không cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào."
Nói xong, Lục Dương Vũ lại rót cho mình một bát rượu rồi cảm khái:
"Thật là lạ, rõ ràng ngươi có một thân bản lĩnh thông thiên nhưng không ai biết ngươi còn chưa tính, hết lần này tới lần khác ngươi không biết ai cả. Ngươi nói xem, không lẽ ngươi từ trong hòn đá chui ra hả?"
"Ca..."
Thấy biểu lộ khẩn trương của Lục Dương Vũ, Giang Bắc Nhiên sửa lời:
"Quán chủ nói đùa, ta chỉ là không thích lui tới với nhiều người thôi.”
“Đây không phải vấn đề lui tới với người khác. Theo lẽ thường mà nói, ngươi.....”
Lục Dương Vũ nói tới đây thì đột nhiên lắc đầu:
"Thôi thôi, ngươi vốn là một sự tồn tại không hợp lẽ thường, ta sao có thể nói về mấy chuyện bình thường với ngươi. Vừa rồi ngươi hỏi ta Hồng Pháp thượng nhân có địa vị thế nào đúng không?”
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
"Đại trận hộ quốc của Kỳ quốc, đại trận Thiên Vân Đài của Già Lam giáo, Thê Hoàng đại trận của Thiết Lăng phủ đều do một mình hắn bố trí đấy. Ngươi từng nghe qua ba đại trận này chưa?”
'Khá lắm, thì ra hộ quốc đại trận Kỳ quốc là do hắn bày ra.' Nghe được tin này, Giang Bắc Nhiên cảm thấy cuộc trò chuyện mấy ngày trước của mình thật vô dụng, chuyện quan trọng thế này cũng không moi ra được.
"Xác thực từng nghe qua một chút."
"Ba đại trận đó đều là trận pháp nổi tiếng, Trận Pháp sư bình thường có khi cả đời cũng chẳng làm được. Dù sư phụ ta là Trập Pháp sư cửu phẩm thì khi thấy ba đại trận này cũng phải thán phục.”
Nghe Lục Dương Vũ dùng hai chữ "thán phục" để hình dung, Giang Bắc Nhiên không khỏi hiếu kỳ nói:
"Chênh lệch giữa các cửu phẩm to lớn như thế sao?"
"Đó là đương nhiên, nói cho ngươi biết, cả đời Hồng Pháp thượng nhân chỉ thu bốn đệ tử. Hai trong số đó đã là cửu phẩm, mà đạo nhân lại là cửu phẩm của cửu phẩm. Loại tồn tại như ngài ấy có thể nói là phượng mao lân giác, nếu lại thêm thập phẩm thì nghe dung tục quá, cho nên mọi người mới gọi Hồng Pháp thượng nhân là thượng nhân, để làm nổi bật địa vị cao thượng của ngài.”
'Thì ra là thế...' Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, đã rõ vì sao Huyền Thánh như Thi Hồng Vân lại phải tự thân chiêu đãi Tư Đồ Chí, đây chính là nhân vật đỉnh tiêm trên đại lục a.
Nhìn dáng vẻ suy ngẫm của Giang Bắc Nhiên, Lục Dương Vũ rót cho mình một chén rượu rồi thở dài:
"Tuy nói ta đã biết năng lực trận pháp của ngươi lợi hại hơn ta nhiều, nhưng không ngờ ngươi lại lợi hại đến mức nhận được sự tán thành của Hồng Pháp thượng nhân. Nếu để đám hội trưởng của Trận Pháp sư biết, có khi họ cho ngươi là Trận Pháp sư cửu phẩm của họ luôn a."
"Vẫn nên miễn đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì bưng chén lên hớp một ngụm, thầm nghĩ...
'Khó trách khi Thi Hồng Vân nghe được Tư Đồ Chí muốn tới Thi gia vì ta thì kích động như thế, thì ra vị đại sư này không phải cửu phẩm bình thường a... Ngược lại là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn.' Lục Dương Vũ ở bên cạnh uống liền hai chén rượu lớn để tự an ủi rồi tiếp tục nói:
"Vừa rồi ngươi nói thượng nhân sẽ tới tìm ngươi?"
"Vâng, hắn bảo khi rảnh sẽ tới."
"Vậy ngươi yên tâm, nếu thượng nhân thật sự muốn đến, khẳng định sẽ đưa bái thiếp tới trước chứ không đột nhiên đến. Đến lúc đó ngươi tranh thủ thời gian trở về a. Ta cũng không có bản lĩnh thay ngươi tiếp đãi thượng nhân, bất quá... Dự thính một chút vẫn có thể."
"Ha ha ha, tốt rồi, đến lúc đó ta nhất định sẽ chuẩn bị một cái ghế cho quán chủ."
"Vậy ta cám ơn ngươi trước. Đến đây, kính ngươi một bát."
"Cạn ly."
"Cạn ly!"
Cả hai uống rượu tới tận đêm, thấy Lục Dương Vũ đã say, Giang Bắc Nhiên mới đứng lên nói:
"Hôm nay chỉ uống đến đây thôi, muộn chút ta sẽ đưa thêm rượu tới cho quán chủ."
"Ờ... Làm phiền..."
Lục Dương Vũ chắp tay với Giang Bắc Nhiên, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười đi xuống dưới lầu.
Sáng sớm hôm sau, Giang Bắc Nhiên nhận được Trân Kỳ phổ của riêng Thi Hoằng Phương.
Giang Bắc Nhiên vốn tưởng trong đó chỉ ghi chép chừng vào món tài bảo mà thôi, xem xong hắn mới thấy bản thân đúng là ‘trẻ tuổi chưa trải sự đời’.
Quyền Kỳ Trân Phổ này có thêm 120 thiên tài địa bảo mà hắn không biết, nghiễm nhiên là một bản Trân Kỳ phổ thăng cấp, nhưng bản này chỉ có mỗi Thi Hoằng Phương từng đọc qua mà thôi...
'Xem ra trước đây ta vẫn là ếch ngồi đáy giếng a.'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận