Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 847: Thạch Linh Thứ Hai (5)

Theo tiếng rít của Tiểu Thất, huyền khí thương lam bao bọc lấy huyền thương bỗng nổ tung, khiến Thạch Linh cũng nổ theo.
Chờ sương mù bay đi, Tiểu Thất nửa ngồi trên mặt đất thở hổn hển, quanh người là ‘thi thể’ rơi vãi khắp chốn của Thạch Linh.
"Vẫn ổn chứ?"
Cư Tử Dân đi đến Tiểu Thất trước mặt ân cần hỏi han.
Tiểu Thất thở dốc một hơi rồi gật đầu nói:
"Không sao, chỉ là có chút mệt thôi."
Tuy Tiểu Thất có thể tùy thời tùy chỗ triệu hồi ra huyền khí thương lam nhưng mỗi lần sử dụng thân thể đều bị tiêu hao đặc biệt lớn, vô luận về mặt nhục thể hay trên mặt tinh thần đều khiến hắn cảm thấy bản thân như bị móc rỗng.
"Đa tạ ân cứu mạng của hai vị hiệp sĩ!"
Vào lúc Cư Tử Dân chuẩn bị đỡ Tiểu Thất lên, đám người tu luyện xém bị Thạch Linh đoàn diệt nay chạy trở về, cùng thi lễ thật sâu với Tiểu Thất và Cư Tử Dân.
"Hô..."
Tiểu Thất biết còn ‘chính sự’ muốn làm nên thở ra một hơi thật sâu rồi đứng lên, mỉm cười nói:
"Các vị không sao chứ?"
Diêu Tâm Viễn dẫn đầu lập tức chắp tay nói:
"May mắn được hai vị tương trợ, chúng ta chỉ chịu chút vết thương nhẹ thôi, cũng không lo ngại gì."
"Chỉ là thuận tiện mà thôi... Khụ khụ khụ!"
Tiểu Thất nói xong thì đột nhiên ho ra mấy ngụm máu lớn, khí sắc cũng dần trở nên trắng bệch.
Việc này dọa sợ đám người Diêu Tâm Viễn, khiến họ vội vàng nhao nhao lấy thuốc chữa thương tốt nhất trong Càn Khôn Giới ra, đưa cho Tiểu Thất.
"Hiệp sĩ, ta có một viên ngọc đan tuyệt phẩm, dù là khép miệng vết thương hay khôi phục huyền khí đều có hiệu quả rất tốt."
"Ta có một bình Nạp Khí Đan thượng phẩm, có thể bồi nguyên. Hiệp sĩ, ngài tranh thủ thời gian ăn một viên đi."
Tiểu Thất nhìn một đống đan dược được đưa tới trước mặt mình thì lắc đầu nói:
"Đây là tác dụng phụ của công pháp ta luyện, đan dược thì không cần, đợi ta tự khôi phục là được."
Sau khi Diêu Tâm Viễn nghe xong thì vô cùng cảm động, chắp tay ca ngợi:
"Tại hạ Diêu Tâm Viễn ở Phạm Thiên cốc, không biết cao tính đại danh của hai vị hiệp sĩ này là gì, tương lai cũng tiện cho ta hồi báo."
Các sư đệ sư muội nghe xong cũng bận bịu chắp tay nhại lại đại sư huynh một lần.
"Các vị không cần như vậy, có ai mà không có lúc gặp phải thời điểm khó khăn đâu. Nếu mấy vị không có việc gì thì ta đi trước một bước. Mặt khác, khả năng cao trên đảo vẫn còn Thạch Linh, các vị nhất định không thể buông lỏng chủ quan."
Nghe được trên đảo vẫn còn Thạch Linh, sắc mặt Diêu Tâm Viễn lập tức trầm xuống, đồng thời chắp tay nói:
"Đa tạ huynh đài nhắc nhở, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận chú ý."
"Được, vậy ta trước hết xin cáo từ."
Tiểu Thất nói xong thì thở phào một hơi, cùng với Cư Tử Dân đi tới nơi xa.
"Ai, hiệp sĩ, vẫn chưa từng biết được cao tính đại danh của ngài a..."
Thấy Tứ sư muội muốn đuổi theo, Diêu Tâm Viễn đưa tay ngăn nàng lại rồi lắc đầu.
"Sư huynh?"
Lận Tiểu Vũ kỳ quái nhìn về phía đại sư huynh một chút, có chút không rõ vì sao hắn không cho mình đuổi theo.
"Nếu đối phương là nhân sĩ cao thượng, không muốn lộ ra tính danh thì chúng ta cũng đừng miễn cưỡng. Người trên Kim Đỉnh đảo có bao nhiêu, rời khỏi đây điều tra chút là được, sau đó lại nghĩ cách báo đáp là được.”
Lận Tiểu Vũ nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu:
"Đại sư huynh nói có lý."
"Được rồi, nếu vị hiệp sĩ kia nói còn có Thạch Linh trên đảo, vậy chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm nơi khác ẩn giấu đã. Bằng không lần tiếp theo chỉ sợ chưa chắc may mắn như vậy.”
"Vâng! Đại sư huynh."
Tất cả cùng chắp tay đáp lời.
Mặt khác, Cư Tử Dân thấy tình huống của Tiểu Thất như thế thì rất lo lắng.
"Một chiêu vừa rồi của ngươi gây ra thương hại lớn vậy sao? Chúng ta có cần nói lại với tiền bối không..."
Cư Tử Dân dùng giọng điệu cứng rắn nói được một nửa thì Tiểu Thất lắc đầu nói:
"Không sao, chúng ta mau trở về đi."
Thấy sắc mặt Tiểu Thất đã dần khôi phục, Cư Tử Dân không nói nữa, đi tới nơi đã hẹn trước với tiền bối.
"Vương đại ca, chúng ta trở về rồi."
Tiểu Thất đi vào một sơn động, chắp tay với Giang Bắc Nhiên đang ngồi trong trận pháp.
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thất một chút rồi hỏi:
"Giả bộ?"
Tiểu Thất đầu tiên là sững sờ, tiếp lấy lập tức chắp tay nói:
"Là ta vẽ vời thêm chuyện, xin Vương đại ca..."
"Làm rất tốt."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì thu pháp khí vào Càn Khôn giới rồi đi ra ngoài động.
Biết mình không làm sai, lúc này Tiểu Thất mới thở dài một hơi, cùng đi theo ra ngoài.
Cư Tử Dân không khỏi sửng sốt nhưng suy nghĩ lại một chút thì hiểu đối thoại vừa rồi có ý gì.
Vừa rồi Tiểu Thất ho ra máu là giả vờ, về phần tại sao làm như thế là vì Tiểu Thất hiểu được ý của tiền bối. Tiền bối kêu họ tới cứu người là muốn những người kia thiếu nhân tình của họ. Mà Tiểu Thất làm thế là để tối đa hóa những nhân tình này lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận