Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 125: Quỷ Diện Chu

Giờ Tuất, Giang Bắc Nhiên dưới sự lưu luyến không rời của Thi Phượng Lan mà cáo biệt bên, rời khỏi Thủy Kính đường xong thì trực tiếp đi tới sau núi. Trong lúc lên núi thì nghe được tiếng sáo xa xa truyền tới.
Thế là Giang Bắc Nhiên tăng tốc, đi tới một nơi gần trận pháp.
"Thanh Hoan về rồi a."
Lúc thấy người thổi sáo, Giang Bắc Nhiên mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
Nghe được thanh âm của sư huynh, Cố Thanh Hoan buông sáo ngọc xuống, xoay người cung kính hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Bái kiến sư huynh."
"Đi, đi lên rồi trò chuyện tiếp."
Giang Bắc Nhiên dẫn Cố Thanh Hoan trở lại Tử Trúc uyển, rót hai chén Bạch Nguyệt, đưa một cái che Cố Thanh Hoan:
"Hành trình lần này thuận lợi không?"
"Đa tạ sư huynh."
Nhận chén trà bằng hai tay, Cố Thanh Hoan buông rương lớn xuống, chắp tay nói:
"May mắn không làm nhục mệnh, thứ sư huynh muốn ta đều mang về."
"Tất cả mọi thứ trên danh sách?"
"Đúng thế."
Cố Thanh Hoan gật đầu.
"Rất tốt, ngươi vẫn tài giỏi như thế.” Giang Bắc Nhiên hết sức hài lòng nói.
Ba năm trước, Giang Bắc Nhiên làm thiết ấn cho đệ tử mới Cố Thanh Hoan. Trong quá trình đó, Giang Bắc Nhiên biết con hàng này không phải đời thứ hai cũng không có thiên phú tu luyện tuyệt đỉnh, cũng bị nhặt tới tông môn như hắn.
Trong quá trình thí luyện đó, biểu hiện của Cố Thanh Hoan rất nhạy bén và tỉnh táo, điều này khiến Giang Bắc Nhiên chú ý tới. Dù không có hắn đi nữa, Cố Thanh Hoan vẫn có thể đảm đương chức vụ đội trưởng lâm thời rất tốt.
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên nổi lên lòng thu con hàng này làm phụ tá, cũng là lần đầu tiên Giang Bắc Nhiên ra chủ ý này.
Về sau, Cố Thanh Hoan thuận lợi thông qua các loại khảo thí trong âm thầm của Giang Bắc Nhiên. Càng quan trọng hơn là hệ thống cũng không nhảy ra bất kỳ nhiệm vụ nào trong quá trình này.
Thế là Giang Bắc Nhiên ngả bài với Cố Thanh Hoan, nói đối phương biết một phần thực lực cùng kế hoạch của mình, hỏi Cố Thanh Hoan có muốn đi theo hắn lăn lộn không.
Cố Thanh Hoan mười phần thống khoái, tại chỗ liền bái Giang Bắc Nhiên, không một câu nói nhảm.
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên càng thêm hài lòng, vì hắn biết người thông minh như Cố Thanh Hoan chắc chắn cũng đã âm thầm quan sát mình nhưng không nói ra, Cố Thanh Hoan cũng chẳng bắt Giang Bắc Nhiên chứng minh thực lực, chỉ đáp lại một câu đơn giản, về sau xin sư huynh chiếu cố nhiều hơn.
Đối với loại người thông minh nhưng ẩn giấu, còn có thể không biểu lộ ra ngoài, Giang Bắc Nhiên rất thích.
Loại chuyện thu thập thiên tài địa bảo ở dã ngoại tương đối cần võ lực nên Giang Bắc Nhiên đã an bài cho Ngô Thanh Sách làm. Cho nên nhiệm vụ chính của Cố Thanh Hoan là giao dịch những thứ vô dụng trong tay hắn thành những thứ có ích.
Mà thù lao của hắn cũng như Ngô Thanh Sách, Giang Bắc Nhiên chế tạo vũ khí, đồ phòng ngự cùng đan dược cho riêng hắn.
Sau đó trong ba năm, biểu hiện của Cố Thanh Hoan càng ưu tú hơn Giang Bắc Nhiên nghĩ. Không chỉ hoàn thành tốt mỗi nhiệm vụ được giao, đồng thời còn dùng tài nguyên có hạn mà hắn cho để kéo một quan hệ trong tông môn, tạo ra một mạng lưới giao dịch khổng lồ, có thể nói là cực kỳ lợi hại.
Uống trà xong, Giang Bắc Nhiên kêu Cố Thanh Hoan để cái rương xuống rồi vẫy tay nói:
"Đi, dẫn ngươi đi nhìn đồ tốt."
Giang Bắc Nhiên vượt qua hai ngọn núi, dẫn Cố Thanh Hoan tới nơi tu luyện mới được đường chủ sắp xếp cho.
"Trận pháp ta đã bày xong, Tử Trúc cũng đã trồng tốt, khi nào ngươi muốn tu luyện cứ tới đây."
Cố Thanh Hoan nhìn phòng nhỏ cùng sân nhỏ đã được dựng tốt trước mắt, quay người trịnh trọng hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Ân tình này của sư huynh, ta khắc sâu trong lòng!"
Không thể không nói, ông trời vẫn rất công bằng, mặc dù Cố Thanh Hoan cơ trí và thành thục cao hơn người đồng lứa nhưng về mặt tu luyện thì thật sự rất kém.
Đã qua ba năm nhưng hắn chỉ mới tới Huyền Giả nhị giai, tốc độ tiến bộ tuy nói không chậm, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn hình dung được bằng từ bình thường mà thôi. Bằng vào tư chất như vậy rất khó để tìm được nơi tu luyện riêng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Cố Thanh Hoan lại rất hiếu thắng. Dù thiên phú không tốt nhưng hắn rất cố gắng, trong lúc hoàn thành nhiệm vụ do Giang Bắc Nhiên giao, hắn cũng cố gắng tu luyện.
Bây giờ rốt cục cũng đạt được thứ hắn luôn tha thiết ước mơ nên tâm tình đặc biệt kích động.
"Đương nhiên, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm chiếu cố chúng."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy một cái lọ đen trong rương ra. Bên trong là một Quỷ Diện Chu có lông tơ màu xám.
Chỉ thấy Quỷ Diện Chu thuận thế bò lên tay Giang Bắc Nhiên, cắn hắn một cái.
Nhưng bất luận nó ra sức thế nào cũng chẳng thể khiến Giang Bắc Nhiên bị thương. Quỷ Diện Chu không chịu thua cuộc vừa chuẩn bị dùng sức tiếp lại đột nhiên cảm nhận được bản thân bỗng bay lên.
"Chậc chậc, không ngoan nha, ta đâu làm gì ngươi, cắn ta làm gì?"
Quỷ Diện Chu nghe không hiểu Giang Bắc Nhiên nói gì, nhưng tám cái chân cùng hai cái càng nhỏ không ngừng quơ quơ trên không trung, tựa hồ rất bối rối.
"Đừng sợ, ta không phải người xấu. Đến đây, để ta xem thử phẩm tướng của ngươi."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa cẩn thận đặt nó trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát.
"Ừ... Dài tầm 12 centimet, hẳn là giống đực, phần đầu ngực ngắn hơn bụng..."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì vươn tay vạch lông tơ bụng của nó ra:
"Ừm, màu nâu đen, không sai, độc tính tương đối mạnh."
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên lại lật Quỷ Diện Chu lại, quan sát sau lưng nó một chút, phát hiện dưới lớp lông tơ sau lưng của nó có một tầng giáp ngực, đại biểu nó có tu vi ít nhất cũng là nhất giai.
Quỷ Diện Chu bị Giang Bắc Nhiên lăn qua lộn lại nào chịu nổi sự nhục nhã này. Tám con mắt loạn chuyển, rất nhanh nó đã tìm được thời cơ, dùng toàn lực phun tơ nhện về phía Giang Bắc Nhiên.
Nhưng không ngờ tới tình huống này lại xảy ra, Giang Bắc Nhiên vươn tay phải ra, nắm hết tơ nhện vào trong tay.
"Chỉ như vậy? Không đủ dính a, năng lực dưới trung bình. Xem ra không thể dùng làm pháp khí."
Giang Bắc Nhiên xoa xoa tơ trên tay, thất vọng nói.
Cố Thanh Hoan cảm thụ linh khí bên cạnh, nghe sư huynh nói vậy thì vội vàng chắp tay:
"Thật xin lỗi, sư huynh. Lần sau ta nhất định sẽ chọn lựa kỹ hơn."
"A, không có việc gì, không có việc gì."
Giang Bắc Nhiên khoát tay với Cố Thanh Hoan:
"Phẩm tướng của Quỷ Diện Chu không sai, độc hẳn cũng đủ xài. Về phần tơ nhện thì hơi vô dụng, cơ mà không sao.” Quỷ Diện Chu dù nghe không hiểu Giang Bắc Nhiên nói gì nhưng luôn cảm thấy cực kỳ khó chịu, thế là hung ác cắn ngón trỏ Giang Bắc Nhiên.
Nhưng kết quả vẫn như cũ, da ngón tay chẳng rách lấy một cái nào.
Quan sát sơ bộ Quỷ Diện Chu xong, Giang Bắc Nhiên ngồi xổm bỏ nó xuống đất.
Quỷ Diện Chu đột nhiên có lại tự do, nó mặc kệ nguyên nhân mà tám cái chân chạy nhanh về phía bụi cỏ bên cạnh. Vào lúc nó sắp thành công thì một bàn tay từ trên trời giáng xuống, bắt nó lên không trung.
"Tốc độ không tệ, có thể dùng để đánh lén."
Chân nhện không có cơ bắp mà có một loại chất lỏng, giúp nó tùy thời điều tiếp, chịu đựng sức nén, khống chế 8 cái chân, giúp nó tiến thoái vô cùng linh hoạt.
Nếu thế giới này có vật lý, Giang Bắc Nhiên sẽ nói cho họ biết đây gọi là dịch áp truyền lực.
Tốc độ một con nhện nhanh chậm thế nào phải xem khả năng điều khiển sức nén của nó. Thiên phú cũng rất quan trọng. Không ít loài nhện có chất lỏng trong chân khác thường, giúp nó có tốc độ đặc biệt nhanh. Mà Quỷ Diện Chu trong tay Giang Bắc Nhiên lại là một trong những con nhện có thiên phú đặc biệt như thế.
"Được à nha, rất có tiềm lực, nuôi dưỡng thêm thời gian chắc chắn sẽ có tiến bộ.” Nói xong, Giang Bắc Nhiên bỏ Quỷ Diện Tri vào bình màu đen lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận