Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 410: Khoai Tây

"Đinh linh ! đinh linh ! ".
Giang Bắc Nhiên vừa nghĩ xong về kế hoạch tương lai cho Thịnh quốc thì tiếng chuông vang lên bên tai. Tiếng chuông đặc biệt này được phát ra từ cái chuông do Giang Bắc Nhiên tự chế.
Một giây sau, thân ảnh Giang Bắc Nhiên biến mất trong thư phòng, xuất hiện ở ngoài hoàng cung.
Dưới núi giả, Lạc Văn Chu nhìn sư phụ đột nhiên xuất hiện trước mặt, vội khom người chắp tay:
"Bái kiến sư phụ."
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu rồi hỏi:
"Làm xong chưa?"
"Đã xong, đệ tử phát hiện đồ của sư phụ vẽ."
Lạc Văn Chu nói xong thì lấy một cục đất từ trong Càn Khôn giới ra.
Giang Bắc Nhiên cầm lấy, phủi phủi, khi thấy thứ lộ ra thì không khỏi cười một cái.
Không ngờ là có thật a.
Trên tay Giang Bắc Nhiên chính là khoai tây! Không sai, hơn nữa còn lại một củ khoai tây lớn. Giang Bắc Nhiên từng đọc trong mấy quyển văn học mạng, khoai tây đều là thần khí quốc gia, có thể để bách tính trăm dặm ăn đủ no một thời gian.
Từ lúc lên làm hoàng đế, Giang Bắc Nhiên đã nghĩ tới khoai tây.
Mà cây ngô cũng tốt lắm, vì thế Giang Bắc Nhiên cho Lạc Văn Chu ra ngoài kêu hắn chu du liệt quốc để tìm.
Hắn hy vọng đại lục này sẽ có khoai tây, chỉ là mọi người vẫn chưa phát hiện ra nó ăn được thôi.
Mà đây cũng xem như một lần lịch luyện cho Lạc Văn Chu, mấy tháng qua hắn một mực tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được trong một sơn thôn giữa hai quốc gia.
Vô luận là ngoại hình hay hương vị đều rất giống sư phụ miêu tả.
"Làm rất tốt, còn cây ngô thì sao, có tin tức gì không?"
"Tạm thời không có... vì sư phụ nói tìm được thì lập về cho ngài, nên đồ nhi sốt ruột chạy về ngay."
"Được rồi, không cần vội, lần lịch luyện này có thu hoạch gì không?” Lạc Văn Chu nghe xong thì bắt đầu kể lại những chuyện mình đã gặp cho sư phụ, cũng nói rõ thuật luyện đan của hắn đã có tinh tiến, có thể khống chế linh khí trong lò đan dược như sư phụ nói.
Ngươi con mẹ nó, thật đúng là một thiên tài...
Nghe xong, Giang Bắc Nhiên không khỏi ngơ ngác. Đây là kỹ xảo đặc thù chỉ có Luyện Đan sư tứ phẩm mới làm được. Rất nhiều Luyện Đan sư cho tới cuối đời cũng không thành công, vậy mà tiểu tử này chỉ dùng nửa năm đã nắm giữ được.
Không hổ là Tiên Thiên Bích Lân Thể, Luyện Đan sư có thiên phú đỉnh cấp, so với lão tử bật hack còn trâu bò hơn.
Dù trong lòng than thở nhưng mặt ngoài Giang Bắc Nhiên vẫn lạnh nhạt gật đầu:
"Rất tốt, trở về tiếp tục cố gắng một phen. Đợi đến khi ngươi có thể thuần thục phân chia đủ các loại linh khí, vi sư sẽ dạy ngươi Phong Hỏa chi thuật."
Lạc Văn Chu được sư phụ công nhận thì vô cùng mừng rỡ, vội chắp tay nói:
"Đệ tử cẩn tuân sư mệnh."
"Ừm, đi thôi."
"Vâng, đệ tử cáo từ."
Lạc Văn Chu nói xong thì chắp tay một cái, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Giang Bắc Nhiên cầm khoai tây, thầm cảm thấy một phần quan trọng trong kế hoạch của mình đã được bổ sung.
Thần không biết quỷ không lần nữa trở lại trong cung, đang muốn vào thư phòng thì Giang Bắc Nhiên đột nhiên nghe được sát vách truyền đến âm thanh thảo luận kịch liệt.
“Triều đình sẽ không làm được gì đâu, dù quan viên các ngươi nhất thời bị việc hoàng thượng vi hành chấn nhiếp nhưng về lâu dài thì sao. Dù sao hoàng thượng cũng đâu thể thị sát mỗi ngày?” "Ngươi cũng đừng bi quan như vậy, bây giờ hoàng thượng không chỉ tuần sát các châu quận, còn tự mình tới thôn trang, thiên uy như vậy, những quan viên địa phương kia nào còn dám ăn hối lộ trái pháp luật?"
"Là vì đây là lần đầu hoàng thượng vi hành, khiến đám quan viên kia trở tay không kịp, về sau chúng sẽ nghĩ cách đối phó thôi..."
"Vậy tìm cách đối phó lại là được.” Mộc Dao và Đặng Tương Hàm đang tranh luận nghe xong vội hành lễ:
"Hoàng thượng."
Các hoạn quan cùng cung nữ khác cũng lập tức hành lễ hô:
"Hoàng thượng."
Vì Giang Bắc Nhiên thích một mình phê duyệt tấu chương nên trong khoảng thời gian đó đều sẽ điều mọi người qua căn phòng kế bên.
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên quay lưng lại:
"Mộc Dao, Đặng Tương Hàm, theo trẫm."
"Tuân chỉ."
Hai nàng không chút chần chừ, lập tức đuổi theo.
Chờ cửa phòng lần nữa đóng lại, Khổng Thiên Thiên đứng ở nơi hẻo lánh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Khổng Thiên Thiên, tới Quang Lộc Huân lĩnh năm mươi gậy."
Khổng Thiên Thiên vừa tính nuốt miếng bánh đậu xanh trong miệng xuống thì nghe thế thế. Khuôn mặt nhỏ của nàng nháy mắt sụp đổ xuống dưới, hướng ngoài cửa hô:
"Nô tỳ tuân chỉ."
Thấy Mộc Dao liều mạng nín cười, Giang Bắc Nhiên nói với nàng:
"Còn không biết xấu hổ mà cười, trẫm kêu ngươi hảo hảo quản giáo nàng, sao mãi cũng không chữa được bệnh ăn vụng.” Mộc Dao bị mắng lập tức cúi đầu:
"Lần sau ta sẽ xem trọng nha đầu kia hơn..."
Giang Bắc Nhiên làm ra cái biểu lộ không tin rồi đẩy cửa ra, dẫn hai nàng vào thư phòng.
Sau đó hắn lấy chút củi lửa từ trong Càn Khôn giới ra, rồi gác một cái nòi lên trên đó:
"Mộc Dao, đi lấy chút nước tới đây."
Dù không biết hoàng thượng muốn làm gì nhưng Mộc Dao vẫn lập tức đáp ứng, tuân lệnh ra ngoài múc nước.
Chỉ chốc lát sau, Mộc Dao cầm một thùng nước về đổ vào trong nồi.
Chờ nước sôi, Giang Bắc Nhiên bỏ khoai tây vô đó.
"Ừng ực, ừng ực, ừng ực."
Ngự thư phòng thập phần an tĩnh, chỉ có tiếng nước sôi ùng ục.
Không lâu sau, Giang Bắc Nhiên trực tiếp vớt khoai tây ra, bẻ thành hai nửa đưa cho hai nàng:
"Nếm thử đi."
Mộc Dao nghi ngờ nhận lấy khoai tây, ăn hai miếng rồi nói:
"Ừm... Mềm nhũn, nhưng có mùi thơm kỳ lạ, cũng không tệ lắm."
Mộc Dao ở bên người Giang Bắc Nhiên lâu dài, tự nhiên cũng nếm thử nhiều món lạ, không cảm thấy thứ này có gì kỳ quái cả Ở bên cạnh, Đặng Tương Hàm ăn khoai tây xong cũng mở miệng nói:
"Dù chỉ có nửa củ nhưng vẫn thấy no. Bệ hạ, xin hỏi đây là vật gì."
"Không sai."
Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Các ngươi là đang khoai tây, trồng rất đơn giản, sản lượng trên dưới 200 thạch."
Đặng Tương Hàm kinh ngạc, dùng ánh mắt kinh ngạc không gì sánh được nhìn khoai tây trong tay:
"Cái này..."
Đặng Tương Hàm nhìn khoai tây bằng ánh mắt khiếp sợ, Mộc Dao suy tư thật lâu lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Nếu dân chúng trồng thứ này, chẳng phải sẽ không sợ chết đói nữa?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận