Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 995: Vật Tay (1)

Trong mấy năm nay, Ngô Thanh Sách có thể nói là một mực vào sinh ra tử, chỗ nào nguy hiểm hắn cũng chui vào.
Ví dụ như chuyện diệt trừ tàn đản lần này ở Lương Châu vậy, hắn luôn là người xông lên đầu tiên, chỉ cần tu vi của đối phương là Huyền Hoàng trở xuống thì không ai là hắn không dám chiến.
Mấy năm nay, kinh nghiệm thực chiến của hắn ngày càng phong phú, đồng thời đối thủ cũng ngày càng ít.
Mà trong số những người cùng giai, có thể miễn cưỡng chiến đấu với hắn chỉ có mỗi Mộc Cửu Nhật mà thôi, đại đa số thời điểm hắn muốn hết sức chiến đấu chỉ có thể kiếm đối thủ là Huyền Vương.
Cho nên, khi nghe Khúc Dương Trạch có thể tùy tiện tiếp một kích toàn lực của Cố Thanh Hoan, Ngô Thanh Sách tự nhận là chiến thần... a không đúng, là người cuồng chiến đấu, trong nháy mắt huyết dịch sôi trào.
Nhưng thực lực của Cố Thanh Hoan cũng vô cùng rõ ràng, một kích toàn lực mà nói, hắn nhận cũng không phải nhẹ nhàng.
Nếu Khúc Dương Trạch có thể nói ra hai chữ tùy tiện thì chứng tỏ thực lực hắn đã hơn xa Cố Thanh Hoan.
Dưới tình huống như vậy, Ngô Thanh Sách có thể đoán được thực lực Khúc Dương Trạch đã mạnh hơn mình rất nhiều.
Việc này khiến nhiệt huyết của hắn càng thêm sôi trào, rất muốn tự thể nghiệp đến cùng trong thân thể không giống người này của Khúc Dương Trạch ẩn chứa lực lượng thế nào.
"Khúc sư đệ, vậy bây giờ ta thử thử dùng toàn lực chiến đấu với ngươi nhé?"
Khúc Dương Trạch lắc đầu, đáp:
"Không ổn đâu, nhưng sư phụ nói hắn sẽ giúp ta tìm người đối chiến."
‘Xem ra người mà sư huynh nói tới không phải ta a... ' Nghĩ đến đây, Ngô Thanh Sách có hơi thất vọng, nhưng tương tự cũng xác định được hiện tại sư huynh cảm thấy Khúc Dương Trạch đã lợi hại hơn hắn rồi.
Mà đối với sự phán đoán của sư huynh, tự nhiên hắn không có chút hoài nghi nào.
Nhưng đối với việc đến cùng Khúc Dương Trạch lợi hại bao nhiêu thì Ngô Thanh Sách rất hiếu kỳ. Thế là mắt hắn xoay tròn, bắt đầu nghĩ cách làm sao tỷ thí mà không khiến đối phương bị thương.
"Khúc sư đệ, nói thật, ta rất hiếu kỳ về việc hiện tại hắn mạnh bao nhiêu. Hay chúng ta thi vật tay thử chút xem?"
"Việc này..."
.
Khúc Dương Trạch nhìn tay phải của mình một chút.
Nói thật, Khúc Dương Trạch có chút không chắc.
Tuy hiện tại hắn mới thích nghi với thân thể mới nhưng chưa từng tỷ thí với ai cả, hắn cũng không biết tột cùng bản thân mạnh cỡ nào.
Bởi vì sư phụ từng nói cho hắn biết, hắn tu chính là Cổ Đạo nên hắn không biết tính ra mình là người tu luyện ở cấp độ nào nữa.
Thứ hai, hắn cũng không biết Ngô sư huynh mạnh bao nhiêu, vạn nhất hắn khiến Cố sư huynh mất mặt như lần trước thì hắn sẽ xấu hổ lắm.
Nhìn dáng vẻ do dự của Khúc Dương Trạch, Ngô Thanh Sách cười nói:
"Yên tâm, ta đã nghe sư huynh nói về bản lĩnh của ngươi, không muốn thắng ngươi đâu, chỉ muốn thử một chút thôi."
Nghe được Ngô sư huynh nói như vậy, Khúc Dương Trạch lại cảm thấy bản thân mà không chịu thì có phần xem thường sư huynh.
Thế hắn nắm chặt hai tay, thử điều chỉnh lực lượng một chút rồi chắp tay nói với Ngô sư huynh:
"Vậy kính xin sư huynh hạ thủ lưu tình."
"Được rồi, đều là môn hạ của sư huynh cả, không cần khách sáo quá đâu. Về sau trước mặt sư huynh ngươi ngàn vạn lần đừng như vậy, sư huynh thích chúng ta thành thật."
"Vâng, đa tạ sư huynh đã dạy bảo."
Khúc Dương Trạch lập tức chắp tay nói.
"Tốt rồi, vậy chúng ta tới phòng luyện công vật tay đi, bàn ở nơi đó rắn chắc hơn."
"Vâng."
Ngô Thanh Sách dẫn Khúc Dương Trạch vào phòng luyện công rồi ngồi vào một bên của đá Trương Cửu Dương, đưa tay ra phía trước bàn làm dấu mời:
"Lần này là ta tùy hứng yêu cầu, đa tạ Khúc sư đệ đã đồng ý."
Khúc Dương Trạch vừa ngồi xuống vội chắp tay nói:
"Ngô sư huynh nói quá lời rồi."
Ngô Thanh Sách mỉm cười, đặt tay phải lên bàn đá:
"Tới đi."
"Vâng."
Khúc Dương Trạch đưa tay phải đặt song song với tay của Ngô sư huynh rồi hít sâu một hơi, cảm thấy trận tỷ thí này thật sự quá khó khăn...
Ngô Thanh Sách cũng hiểu được sự khó xử của Khúc Dương Trạch, hắn cười nói:
"Chúng ta bắt đầu thôi, ngươi đừng ngại, cứ hết sức đi.”
Khúc Dương Trạch nghe xong thì tâm lý lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, tối thiểu cũng không cần lo vấn đề bản thân không thu lại lực được.
Thế là Khúc Dương Trạch lập tức gật đầu:
"Vâng, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
"Như vậy, bắt đầu thôi..."
.
Ngô Thanh Sách nói xong thì Lôi linh khí màu xanh biếc bỗng bạo phát, rất nhanh đã quấn lên tay phải của hắn.
Đây là kinh nghiệm hắn có được sau nhiều năm thực chiến, biết nên tập trung huyền khí vào chỗ nào. Tuy khiến lực phòng thủ ở những nơi khác yếu hơn nhưng lại giúp uy lực của chiêu thức được tăng tới cực hạn.
Rất có hiệu quả trong những tình huống đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận