Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 504: Đại Biểu Cho Lan Châu (1)

"Để một tiểu oa nhi như ngươi làm đại biểu Lan Châu?"
Sau khi thanh niên mặc bạch bào tự giới thiệu xong, giáo chủ Long Tuấn Hùng của Thăng Dương giáo đánh giá đối phương một chút rồi nói.
Thanh niên mặc bạch bào lễ phép chắp tay với Long Tuấn Hùng, đáp:
"Gặp qua Long giáo chủ, vãn bối tự nhiên không thể đại biểu cho Lan Châu, vãn bối chỉ phụ trách truyền lời. Đương nhiên, nếu Long giáo chủ không thích tiểu oa nhi như ta, vãn bối sẽ tìm một vị lão giả đến, ngài thấy thế nào?"
"Ha ha ha."
Long Tuấn Hùng cười một tiếng:
"Ngươi tiểu oa nhi này thú vị đấy, ngươi biết lão phu?"
"Phong Quân Hầu, ở Thịnh quốc ai mà không biết, năm đó lấy sức một mình tiêu diệt sáu cường giả, uy phong lẫm liệt , khiến vãn bối sinh lòng hâm mộ a."
"Ha ha ha ha."
Nghe đệ tử Lan Châu thổi phồng chiến tích năm đó của mình, Long Tuấn Hùng không khỏi vui vẻ vuốt râu, cười nói:
"Vừa rồi là lão phu lỡ lời, Lan Châu phái ngươi tới hẳn cũng có lý do.” Thanh niên chắp tay với Long Tuấn Hùng một cái rồi nhìn về phía Ân Giang Hồng, khi thấy Giang Bắc Nhiên lại có chút sửng sốt.
Sao lại có đệ tử trẻ tuổi như vậy ở đây?
Người trong trướng cơ hồ đều là đại nhân vật danh chấn một phương, đệ tử trẻ tuổi lẫn vào trong thật sự rất chói mắt.
Giang Bắc Nhiên cũng chú ý tới ánh mắt có chút kinh ngạc của thanh niên bạch bào, hắn mỉm cười nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.
Đối phương gật đầu đáp lễ rồi cúi người, chắp tay với Ân Giang Hồng:
"Ân giáo chủ, tai họa chướng khí lần này, Phong Lan song châu tổn thất to lớn, chướng này còn đang khuếch tán, cho nên giáo chủ sai ta mời các vị cường giả tới Lan Châu cùng bàn đại kế."
Ân Giang Hồng nghe xong, cười như không cười nói:
"Lão già Tu Nguyên Bạch kia sao không đích thân tới đây? Bị gãy chân rồi à?"
A? Có mùi thuốc nổ.
Giang Bắc Nhiên hơi nhíu mày.
Nếu nói Ân Giang Hồng nhắc tới Quan Thập An là âm dương quái khí thì khi nói tới cái tên Tu Nguyên Bạch này là thập phần khó chịu.
Thanh niên bạch bào cảm nhận được khí thế khiếp người của Ân Giang Hồng thì cố nén xúc động lui về sau, nuốt một ngụm nước miếng, chắp tay nói:
"Giáo chủ nhà ta cũng vì biết Ân giáo chủ không chào đón mình nên mới cố ý không đến, tránh để ngài sinh khí."
Ấy, số lượng tin tức đợt này có chút lớn à nha.
Đoạn đối thoại này đã khơi lên lòng hiếu kỳ của Giang Bắc Nhiên, hắn muốn biết giáo chủ Tử Sương giáo đã chọc phải Ân Giang Hồng kiểu gì.
"Hừ, xem như hắn vẫn tự biết mình.” Ân Giang Hồng nói xong thì đứng lên nói:
"Vậy bản tôn trước đi chiếu cố họ, các ngươi chờ ở đây đi."
"Cùng đi thôi, bản tọa có chút cũ bằng hữu ở Lan Châu, đã lâu không gặp, cũng vừa vặn đi ôn chuyện cũ."
"Ngươi hả, lão già chỉ biết bế quan cả ngày cũng có bằng hữu?"
Ân Giang Hồng cười nói.
"A."
Quan Thập An cười lạnh một tiếng, không thèm để ý.
"Hai vị, mời tới bên này, vãn bối dẫn đường cho các ngươi."
Thanh niên bạch bào dùng tay ra hiệu mời rồi theo thủ hai hắc bạch lưỡng đại rời đi.
Hai người vừa đi, trong trướng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
"Chướng khí này tới quá đột nhiên, chẳng lẽ là năm đó chúng ta vẫn chưa tiêu diệt sạch dám Cổ tộc kia?” "Có thể tạo ra chướng khí bậc này, tu vi cổ nhân kia chỉ sợ cao hơn cả ngươi lẫn ta.” "Thật phiền, những cổ nhân này rốt cuộc có thể làm lợi gì cho Thịnh quốc chứ."
"Ngươi gọi... Giang... Bắc Nhiên đúng không?"
Trong lúc một đám đại lão đang thảo luận về chuyện ai sẽ chủ trì hiện tại thì một thanh âm không quá hài hòa vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám người nhao nhao quay đầu nhìn lại, phát hiện người lên tiếng là Tông chủ Yến Hạo Không của Lôi Minh tông.
Mấy tông chủ biết mâu thuẫn hai bên lập tức dài cổ hóng chuyện.
Giang Bắc Nhiên dù chưa từng thấy lão đầu này nhưng từ thái độ của đối phương cũng đoán được mấy phần.
"Đúng vậy."
Giang Bắc Nhiên không kiêu ngạo không tự ti đáp.
“Hừ.” Yến Hạo Không cười lạnh một tiếng:
"Lão phu nhớ kỹ ngươi, vào Quy Tâm tông đã năm năm, tu vi cũng chỉ có Luyện Khí ngũ giai. Ngươi thật sự cho rằng, Quan tông chủ nâng ngươi lên là ngươi muốn gì được đó sao?” Yến Hạo Không vừa dứt lời, trước mắt Giang Bắc Nhiên xuất hiện ba lựa chọn.
Lựa chọn một: "Vãn bối không dám."
Ban thưởng: Thăng Long Linh Trục (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: "Không biết lời này của tiền bối là có ý gì?"
Ban thưởng: Thiên Khiếu Kiếm Quyết (Huyền cấp hạ phẩm).
Lựa chọn ba: "Đúng a."
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Nhìn ba lựa chọn trước mắt, Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, sự sắp xếp của ba lựa chọn này sao mà ngược ngạo thế.
Mẹ nó tiện nhân, thích khi dễ người thành thật à?
Giang Bắc Nhiên hiểu rõ lão đầu này đang đánh bàn tính gì, hắn lập tức tréo nguẩy hai chân, nghiêm túc đáp:
"Đúng a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận